ẾCH - Trang 202

“Trời ạ! Tiêu Hạ Thần là thằng xúi quẩy.” - Tôi cười nói - “Tại

sao sau đó anh hôn em, em lại không cho anh một đá?”

“Mồm của hắn có mùi thối, mồm anh lại có mùi rất thơm!”

“Ý em nói là em sinh ra là để làm vợ anh phải không?’’.

“Tiểu Bão à, đúng ra là em phải cám ơn anh”.

“Cám ơn vì điều gì?”

“Em cũng không biết nữa”.

Cô tôi vươn đầu ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, nói: “Thôi, đừng

tâm sự như mới cưới nhau như thế! Còn câu nào thì sau này hãy
nói!” - Rồi cô gọi - “Vương Nhân Mỹ, vào đây đi!”

“Tiểu Bão…” - Vương Nhân Mỹ ôm chặt lấy cánh tay tôi.

“Đừng sợ! Cô đã nói rồi, đây chỉ là một loại tiểu phẫu thôi”.

“Sau khi về nhà, anh phải hầm một con gà mái cho em ăn nhé”.

“Được rồi, hai con!”

Trước khi khuất sau cảnh cửa, Vương Nhân Mỹ còn quay lại nhìn

tôi. Cô ấy vẫn đang mặc chiếc áo choàng màu tro trước khi nhập
ngũ tôi vẫn mặc, một hạt cúc đã rơi mất, chỗ hạt cúc vẫn lơ thơ mấy
đầu sợi chỉ may, mặc một chiếc váy màu lam, chân đi đôi giày màu
xám mà cô tôi đã đưa cho.

Tôi thấy sống mũi mình cay cay, trong lòng thoáng thấy một

chút bâng khuâng lo lắng. Ngồi trên chiếc băng dài phủ một lớp
bụi ngoài hành lang, tôi nghe thấy những âm thanh rổn rảng của
những dụng cụ kim loại và tưởng tượng ra hình thù, màu sắc cũng
như độ lạnh lẽo của chúng. Sân sau của trạm xá đột nhiên vang lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.