ẾCH - Trang 207

nhưng vẫn chưa có được những chiếc hộp đựng tro đảm bảo an toàn,
do vậy người ta đành phải đem tro mai táng và đắp lên một nấm
mồ nho nhỏ. Nhà có kinh tế khá thì có thể đóng một chiếc quan
tài, đổ tro vào đó. Gia cảnh không khấm khá gì thì cứ đem cái hộp
tạm ấy mà chôn cất cũng không sao.

Tôi thấy cô đứng im cúi đầu. Tôi thấy gương mặt đau khổ của

bố mẹ tôi, lưỡi cưa trên tay họ cứ đưa qua đưa lại một cách vô thức.
Tôi cũng thấy bí thư công xã, “Tiểu sư tử” và ba cán bộ công xã cùng
đến với cô tôi. Những hộp bánh điểm tâm mang theo đặt trên bể
nước. Bên cạnh đó còn có một chiếc bao. Một mùi tanh tanh bốc
lên từ chiếc bao ấy và tôi nhận ra đó là cá khô.

“Không thể ngờ lại có chuyện không may thế này.” - Bí thư công

xã nói - “Những chuyên gia của bệnh viện huyện đã đến kiểm định
và xác nhận rằng, chủ nhiệm Vạn đã căn cứ theo những thao tác kỹ
thuật để tiến hành ca nạo thai, không có bất cứ nhầm lẫn nào.
Những biện pháp cấp cứu cũng đã được tiến hành một cách kịp
thời, bác sĩ Vạn lại cung cấp 600cc máu để truyền cho cô ấy…
Chúng tôi vô cùng tiếc nuối, vô cùng đau buồn…”

“Bà không mở mắt ra mà nhìn à!” - Đột nhiên bố tôi quát to -

“Không phải là đã có đường mực đen rồi à! Tại sao bà lại để đường
cưa đi chệch cả phân thế! Đúng là có mắt không tròng, không làm
được việc gì cả!”

Mẹ tôi run run đứng dậy, khóc to và đi thẳng vào trong nhà.

Bố tôi vất chiếc cưa xuống đất rồi bước đến bể nước, cúi

đầu vào bể uống nước. Khi ông ngẩng đầu lên thì nước lạnh đã
chảy ròng ròng trên mặt, trên cổ, trên ngực ông, vón mạt cưa lại thành
từng nhúm. Uống nước xong, ông lẳng lặng cầm cưa lên, một mình
kéo qua đẩy lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.