ẾCH - Trang 208

Bí thư công xã và mấy cán bộ đi vào nhà, đứng trước hộp tro

Vương Nhân Mỹ kính cẩn vái ba lần.

Một cán bộ đặt một chiếc phong bì lên trên bàn.

Bí thư nói: “Đồng chí Vạn, chúng tôi biết cho dù có bao nhiêu

tiền cũng không thể khỏa lấp được nỗi bất hạnh của cô ấy và
những tổn thất về tinh thần mà gia đình đồng chí phải nhận lấy.
Đây là năm nghìn đồng, nó chỉ là biểu thị một tấm lòng thành của
tất cả chúng tôi”.

Một người ra vẻ là thư ký, nói: “Trong số đó có ba nghìn là công

quỹ của công xã, hai nghìn còn lại là do bí thư Ngô và một số đồng
chí lãnh đạo đóng góp”.

“Cầm về đi! Chúng tôi không cần tiền!”. Tôi nói.

“Chúng tôi hiểu tâm trạng của đồng chí lúc này.” - Bí thư Ngô nói

đầy chua xót - “Người chết không thể sống lại. Những người còn
sống phải tiếp tục sự nghiệp cách mạng. Chủ nhiệm Dương đã gọi
điện từ Bắc Kinh về biểu thị sự thương tiếc đối với Tiểu Vương,
đồng thời gởi lời chia buồn với gia đình và nói với đồng chí rằng,
kỳ nghỉ của đồng chí được tăng thêm nửa tháng, lo chuyện hậu sự
cho Tiểu Vương đâu vào đó rồi hãy trở về đơn vị”.

“Cám ơn! Các ông đã có thể về.” - Tôi nói.

Mọi người hướng về chiếc hộp vái mấy cái nữa rồi khom người

đi ra khỏi nhà.

Tôi nhìn theo những bóng dáng không đồng đều, người mập kẻ

gầy ấy, bất giác nước mắt tôi lại trào ra.

Một tiếng khóc của đàn bà và tiếng quát tháo của đàn ông vang

lên từ ngoài ngõ. Tôi biết bố mẹ vợ của tôi đã đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.