ẾCH - Trang 252

nhất thì tình cha con lại phục hồi. Nhưng nói gì thì nói, trong thâm
tâm tôi vẫn chúc mừng cho gia đình họ, thầm cầu mong cho họ đưa
được Vương Đảm đến nơi cần phải đến. Đương nhiên, khi nghĩ
đến việc cô tôi đã hao phí không biết bao nhiêu tâm sức cho chuyện
này, tôi cảm thấy có một nỗi tiếc nuối mơ hồ.

Chiếc bè của Vương Cước chở khá nhẹ, nổi dềnh trên mặt nước

nên tốc độ trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc mà tách khỏi nhóm,
dẫn đầu băng băng xuôi dòng.

Người ở những thôn khác hai bên bờ sông vẫn đang tiếp tục cho

thuyền bè hạ thủy. Khi đoàn của chúng tôi đến thôn Đông Phong,
nơi đã khiến cho cô tôi phải đổ máu thì không hẹn mà mấy trăm
thuyền bè của chúng tôi bỗng dưng kết lại thành một khối, uốn
lượn trải dài trên sông theo dòng trôi xuôi.

Ánh mắt tôi vẫn luôn theo dõi chiếc bè của nhà họ Vương. Tuy

nó đã vượt lên trước nhưng vẫn chưa biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc bè nhà họ Vương là to nhất,

đẹp nhất trong tổng số những chiếc bè trôi trên sông ngày ấy.
Nếu dùng cách so sánh của người thành phố thì nó chẳng khác nào
một chiếc BMW lẫn giữa những chiếc Santana, Peugeot... cũ mèm
và lạc hậu.

Chiếc bè ấy không những ngạo nghễ mà còn có chút thần bí.

Những người đứng trên bờ nhìn theo đoàn thuyền bè xuôi theo khúc
quanh, người ta sẽ dễ dàng chú ý đến tấm vải bạt phủ trên chiếc bè
nhà họ Vương vì nó khác lạ. Nó ẩn chứa những gì bí mật vì ai cũng dễ
dàng nhận ra, những chiếc sọt đứng chung quanh tấm vải bạt ấy
rõ ràng là không hề chứa đào.

Lúc này nhớ lại, khi chiếc thuyền chuyên dụng của tổ sinh đẻ có

kế hoạch mở hết tốc lực vượt qua đám thuyền bè của chúng tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.