ẾCH - Trang 32

4

Thưa tiên sinh,

Đứa trẻ thứ hai do cô đỡ đẻ chính là tôi.

Khi mẹ tôi trở dạ, bà nội căn cứ vào những tập tục cũ, rửa tay thay

quần áo, đốt ba nén nhang cắm lên bàn thờ tổ tiên, lạy ba lạy rồi
đuổi tất cả đàn ông trong nhà ra ngoài. Mẹ tôi không phải sinh lần
đầu, trước tôi đã có hai người anh, một người chị. Bà nội nói với mẹ:
“Lúc này con đã là xe trống đi trên đường quen, tự mình sinh con
vậy”. Mẹ nói với bà: “Mẹ, con cảm thấy có gì đó rất không ổn, lần
này không giống như những lần trước”. Bà nội không cho là như
vậy, nói, có gì mà không giống nhau, lẽ nào con lại có thể đẻ ra một
con kỳ lân?

Cảm giác của mẹ tôi là vô cùng chính xác. Các anh chị của tôi đều

chui đầu ra trước, còn tôi, tôi lại thò chân ra trước khi lọt khỏi lòng
mẹ.

Khi trông thấy bàn chân tôi thò ra, bà tôi đứng ngây người kinh

sợ, bởi trong làng tôi đã từng truyền tụng câu khẩu ngữ dân gian
“Chân chen ra, rước nợ quỷ ma”. Tại sao gọi là “rước nợ quỷ ma”? Là
thế này, gia đình kiếp trước có nợ tiền nợ bạc, nợ ân nợ nghĩa gì
của ai đó, chủ nợ chuyển kiếp đầu thai vào đứa trẻ và sinh ra bằng
cách đẻ ngược để cho người mẹ nếm đủ mùi đau khổ hoặc tệ hơn là
chết cùng với sản phụ, hoặc là vẫn sống nhưng chỉ đến một tuổi
nhất định nào đó thì không đau không ốm mà lăn đùng ra chết,
làm cho gia đình người ấy bị tốn thất nặng về vật chất lẫn tinh
thần. Nhưng bà nội vẫn cố làm ra vẻ bình thản, nói đùa: “Gớm, cậu
nhóc này sẽ là một chân chạy việc giỏi đây, lớn lên sẽ làm tôi tớ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.