ẾCH - Trang 33

người ta mất thôi. Nhưng đừng sợ, mẹ đã có cách”. Nói xong thì bà
đi ra ngoài sân bê chiếc mâm đồng vào đứng ở đầu giường, dùng
chày giã bột đánh phèng phèng chẳng khác nào người ta gióng phèng
la. Vừa đánh, bà vừa quát lớn: “Chui ra đi! Chui ra đi! Lão gia của
mày sai mày đi đến đây để đòi nợ, mày không ra là bị đánh què chân
thôi!”

Mẹ tôi đã nhận ra tính chất của vụ việc là vô cùng nghiêm trọng,

dùng chiếc que cời lửa đập mạnh vào cửa sổ gọi chị tôi đang đứng
ngoài sân: “Con gái ơi! Mau chạy đi gọi cô!”

Chị gái tôi rất thông minh. Chị chạy ngay đến Văn phòng thôn

nhờ Viên Liễm gọi điện thoại đến Phòng Y tế huyện. Chiếc điện
thoại quá độ cũ kỹ quay số chạy từng vòng ấy đã được tôi cất giữ
cho đến bây giờ như một vật kỷ niệm vì nó đã cứu được mạng sống
của tôi.

Đó là ngày 6 tháng 6. Những ngày trước đó mưa nhiều nên nước

lũ đã dâng cao ngoài sông Giảo Hà, ngập cả chiếc cầu đá bắc
ngang sông. Nhưng căn cứ vào những đợt sóng làm tung bọt trắng
xóa trên mặt nước, người ta vẫn có thể phán đoán được chiếc cầu
đang ở vị trí nào. Ông Đỗ Bột đang nhàn nhã kéo vó bên bờ sông
chính mắt trông thấy cô tôi phóng xe đạp qua chiếc cầu đã ngập
nước. Nước lũ táp vào người và chiếc xe làm bắn lên những cột nước
cao đến cả mét. Nước đang chảy xiết, nếu cô tôi bị nó cuốn
xuống sông thì, thưa tiên sinh, chắc chắn là không có tôi tồn tại
trên cuộc đời này.

Cô tôi xông vào nhà, toàn thân ướt đầm.

Mẹ tôi nói, khi mới bước vào nhà, cô tôi đã uống một viên thuốc

an thần. Mẹ tôi nói, khi cô tôi vừa bước vào nhà đã kéo bà nội sang
một bên, châm chọc: “Mẹ à, mẹ đánh phèng la ầm ĩ như vậy, trẻ con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.