ẾCH - Trang 354

hơi thật sâu nữa và gần như nuốt hết tất cả khói thuốc vào bụng,
chỉ còn một vài sợi khói nhạt chui qua mép cậu ta tuôn ra ngoài. Chỉ
cần ba lần hút, điếu thuốc đã cháy đến tận đầu lọc. Một cách
vô thức, tôi rút cả gói thuốc trong túi ra đưa cho Trần Tị. Cậu ta có
vẻ sợ hãi nhìn một lượt chung quanh rồi giật lấy, nhét vội vào ống
tay áo. Cậu ta đã quên mất chuyện sẽ biểu diễn kiếm thuật mà lại
lôi thanh kiếm xềnh xệch trên đất chạy thẳng ra cửa. Đến cửa,
Trần Tị vẫn không quên thò tay vào chiếc sọt lấy một chiếc bánh
mì một cách hợp pháp.

“Don Quijote! Ông lại lấy tài sản của khách nữa rồi!” - Cậu phục

vụ mập ú có tên Ngụy Tang Khâu đang bê hai cốc bia đen sủi bọt đi
về phía chúng tôi nhưng mặt lại hướng về phía Trần Tị đang bỏ
chạy, quát to. Qua lớp cửa kính, chúng tôi thấy con người đáng
thương ấy lôi thanh kiếm xềnh xệch trên đất, với đôi chân tàn tật
và cái bóng dài dài chạy ngang qua quảng trường. Con chó có vẻ khỏe
mạnh ấy hộc lên một tiếng và đuổi theo chủ. Một hình ảnh thương
tâm hiện ra trước mắt tôi: Chủ xiêu vẹo tàn khuyết, chó khỏe mạnh
hiên ngang! Cuối cùng, cả chủ lẫn chó đều biến mất trong bóng
đêm trên quảng trường.

“Một kẻ đáng ghét!” - Giọng Ngụy Tang Khâu vừa có vẻ bực tức vừa

có vẻ thông cảm - “Lúc nào cũng bám đuôi chúng tôi làm những
chuyện mất mặt. Tôi thay mặt cho ông chủ biểu thị sự xin lỗi với tiên
sinh và phu nhân. Nhưng… tôi nghĩ, bố thí cho một kỵ sĩ điên rồ
như vậy mấy điếu thuốc hoặc một vài đồng bạc lẻ, có lẽ tiên sinh
cũng chẳng cảm thấy phiền lòng lắm…”.

“Cậu đang nói gì thế?” - Tôi cảm thấy khó chịu trước cách nói

năng của cậu phục vụ mập ú này - “Nơi đây không phải là sân khấu,
chúng ta cũng chẳng phải là diễn viên, sao lại có những lời không hợp
thực tế như thế? Có phải anh ta được các người thuê để làm việc ở
đây?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.