ẾCH - Trang 353

lễ độ vừa phải, cúi người chào tôi. Sau đó, hai tay cậu ta chống vào
cây kiếm, dùng giọng điệu của một diễn viên kịch nói, nói: “Thưa
phu nhân tôn quý, thưa tiên sinh tôn quý! Tôi là Don Quijote, kỵ sĩ
Romance của đất nước Tây Ban Nha. Xin được bày tỏ lòng kính
ngưỡng đến tiên sinh và phu nhân, xin được phục vụ một cách chân
thành…”.

“Cậu làm trò quái quỷ gì thế, Trần Tị! Cậu vờ vịt làm gì, tôi là

Vạn Túc còn cô ấy là “Tiểu sư tử””…

“Tiên sinh và phu nhân tôn kính! Đối với một kỵ sĩ trung thành

mà nói, không có gì có thể so sánh được với việc dùng thanh kiếm để
bảo vệ sự hòa bình, tuyên dương sự nghiệp chính nghĩa thần
thánh…”.

“Này ông bạn, đừng có diễn kịch nữa!”

“Cả thế giới này là một sân khấu. Mỗi ngày đều có một vở kịch

lên sân khấu nhưng tất cả đều giống nhau. Tiên sinh, nếu ngài
có thể cho tôi một điếu thuốc trong túi áo của ngài, tôi có thể biểu
diễn kiếm thuật tuyệt luân của tôi để ngài và phu nhân thưởng
thức!”.

Tôi hoang mang rút một điếu thuốc đưa cho Trần Tị, đồng

thời cũng ân cần đánh lửa cho cậu ta. Trần Tị rít một hơi thuốc
thật sâu, sâu đến độ đầu điếu thuốc chưa kịp cháy. Đôi mắt cậu
ta mơ màng, những nếp nhăn trên mặt chụm vào nhau rồi bắt
đầu giãn ra, hai luồng khói đậm đặc tuôn ra từ hai lỗ mũi. Nhận ra
một điếu thuốc có thể làm cho con người có thể tìm thấy cảm giác
an bằng đến như vậy, trong lòng tôi bồi hồi cảm động. Tuy tôi
hút thuốc đã nhiều năm nhưng chưa thể được coi là một kẻ nghiện
thuốc. Do vậy tôi không thể nào cảm nhận hết được cảm giác của
một kẻ nghiện đang đứng trước mặt mình. Trần Tị tiếp tục rít một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.