ẾCH - Trang 352

chẳng khác những kẽ hãnh tiến bao gái, hám danh, hám tiền, hám
thời thượng ngày nay là mấy. Nhưng…, một loại thuốc quý như vậy,
tôi không thể vì một lời phê bình hoặc một lời than của bố mà vất
đi. Nếu tôi vất nó thì hóa ra tôi lại tạo ra nghiệp chướng của nghiệp
chướng hay sao? Trong loại thuốc này người ta có thêm một thứ
hương vị đặc biệt, khi đốt lên nó có một thứ mùi mà người ta cảm
thấy mê ly…

Thưa tiên sinh,

Tôi trông thấy rõ ràng thân hình Trần Tị hình như không giữ

được trạng thái ổn định nữa, liên tục hắt xì hơi. Ánh mắt cậu ấy đã
rời khỏi chiếc đầu hươu, ban đầu còn do dự, xấu hổ, dao động…,
sau đó là thèm thuồng, khát khao, thậm chí có phần hung dữ…
Rất nhiều trạng thái tinh thần cùng hỗn tạp trong cái nhìn chiếu
thẳng về phía tôi.

Thưa tiên sinh,

Cuối cùng Trần Tị cũng đã đứng dậy, xách lấy cây kiếm, nhìn

kỹ giống một chiếc gậy hơn, quay người một vòng rồi bước đến.
Đèn trong nhà hàng không sáng lắm nhưng cũng đủ để tôi nhìn rõ
gương mặt cậu ấy. Mắt mũi miệng… và những thớ thịt trên mặt
Trần Tị kết hợp hình thành nên một dung mạo khó lòng dùng ngôn
ngữ để miêu tả một cách chính xác là trạng thái tính cảm nào. Ánh
mắt cậu ấy đang nhìn vào mặt tôi hay là nhìn vào điếu thuốc trên
miệng tôi? Tôi không có câu trả lời cho câu hỏi này. Tôi hoang mang
đứng dậy, chiếc ghế sau lưng tôi dao động rồi ngã kềnh ra. “Tiểu
sư tử” cũng đứng dậy.

Trần Tị đứng trước hai chúng tôi. Tôi ngại ngùng đưa tay ra, cố

tình làm ra vẻ như vừa phát hiện người thân: “Trần Tị?” - Nhưng cậu
ta không trả lời câu hỏi của tôi, cũng không bắt tay tôi, giữ một cự ly

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.