ẾCH - Trang 369

“Được rồi, ông bạn. Tôi đến tìm cậu là mong muốn cậu hiến

kế, cậu đừng nói với tôi những lời thừa thãi ấy làm gì…” - Tôi bực
tức nói - “Về quê, tôi mới phát hiện ra rằng, tất cả những người ở
đây, kể cả những người có học lẫn những kẻ thất học đều đang diễn
kịch, toàn nói những lời trên sân khấu cả! Các vị học ở đâu ra vậy?”

Lý Thủ cười nói: “Đây là một xã hội văn minh! Mỗi một con người

trong xã hội văn minh đều là một diễn viên trên sân khấu kịch nói,
trên sân khấu Kinh kịch, trên phim truyện, trên phim truyền hình,
trên tiểu phẩm hài… Mọi người đều đang diễn kịch, cả xã hội này là
một nhà hát kịch đấy thôi!”

“Đừng có mà diễn trò với tôi nữa, mau mau nghĩ cách đi. Cậu

không nghĩ là tôi gặp Trần Tị phải gọi cậu ta bằng bố vợ chứ!”

“Gọi Trần Tị bằng bố vợ thì có sao nào? Mặt trời sẽ rụng mất

sao? Trái đất ngừng quay sao? Tôi nói cho cậu biết một chân lý
nhé: Cậu đừng bao giờ cho rằng cả thế giới này người ta đang quan
tâm đến cậu! Có phải là mọi người ai ai cũng đang nhìn vào cậu,
đúng không? Thật ra, mỗi người đều có chuyện lo nghĩ riêng của
mình, chẳng ai hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện của người khác.
Cậu và con của Trần Tị đẻ được một đứa con hay với bất kỳ một
người đàn bà nào khác đẻ được một đứa con, đó là chuyện của cậu.
Nếu có ai đó nhàn rỗi bàn ra tán vào vài câu nhưng rồi đó cũng chỉ
là mây bay ngang đầu, gió thổi thì mây tan. Mấu chốt là, con cái là
cốt nhục của chính mình, có con đã là một thắng lợi rồi”.

“Nhưng tôi và Trần Mi… quan hệ này chẳng khác nào loạn luân!”

“Nói xằng! Cậu và Trần Mi chẳng có quan hệ máu mủ nào cả,

loạn luân ở chỗ nào? Ngay cả tuổi tác cũng chẳng phải là vấn đề.
Ông già tám mươi cưới con gái mười tám không phải là chuyện mà
người ta vẫn đang truyền tụng và khen ngợi đó sao? Quan trọng là ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.