ẾCH - Trang 370

chỗ, ngay cả thân thể Trần Mi như thế nào, cậu cũng đã thấy gì
đâu. Con bé chỉ là một công cụ, cậu chỉ là người thuê dùng trong một
thời gian. Tất cả chỉ là như thế thôi. Nói tóm lại, lão huynh à, đừng
có suy nghĩ nhiều quá như vậy, đừng có tự gây phiền phức cho
mình làm gì, tranh thủ rèn luyện sức khỏe để mà nuôi con thôi”.

“Đừng nói những lời thừa thãi ấy.” - Tôi chỉ vào những vết bỏng

rộp trên môi mình, nói - “Lòng tôi đang nóng như lửa đốt đây! Nể
tình là bạn học với nhau, tôi van cậu, cậu hãy tìm cách gặp Trần Mi,
bảo con bé lập tức dừng ngay chuyện này lại. Những giao ước về phí
tổn tôi không bớt một đồng, ngoài ra tôi còn cho thêm nó mười
nghìn nữa xem như là tiền bồi dưỡng sức khỏe sau khi phá thai.
Nếu con bé còn chê ít thì cho thêm nó mười nghìn nữa”.

“Cậu không nhất thiết phải làm việc này. Nếu đã chấp nhận

bỏ tiền như vậy thì chờ cho con bé sinh xong, dùng số tiền ấy để
lo cho hộ khẩu của con cậu, đường đường chính chính làm một ông
bố có phải hơn không”.

“Nhưng… tôi không biết ăn nói với tổ chức như thế nào cả”.

“Cậu lại nghĩ mình là một nhân vật quan trọng mất rồi.” - Lý

Thủ trào phúng - “Lão huynh à, tổ chức không có thời gian để quan
tâm nhiều đến cậu như thế đâu. Cậu cho mình là ai vậy? Cậu chỉ là
một gã viết mấy vở kịch mà chẳng ai thèm xem thôi. Cậu nghĩ mình
là hoàng thân quốc thích, sinh được được con là cả đất nước này
phải mở quốc tiệc ăn mừng à?”

Lúc ấy, có mấy du khách vai mang ba lô dò dẫm bước vào nhà

hàng, Ngụy Tang Khâu như một quả bóng lăn ra, toét miệng cười
nghênh tiếp. Tôi hạ giọng nói: “Cả đời tôi chỉ khẩn cầu cậu giúp cho
một việc này mà thôi”.

Lý Thủ ôm vai lắc đầu, nét mặt lộ vẻ lực bất tòng tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.