ẾCH - Trang 42

văn đã được sang Nga du học cũng đeo một chiếc đồng hồ. Tiếng
kêu vừa dứt, anh ấy buột miệng nói lớn: “Đồng hồ!”. Tôi và chị gái
cũng đồng loạt kêu lên: “Đồng hồ!”

Cô tôi làm như không có chuyện gì, buông tay áo xuống, nói: “Chỉ

là một chiếc đồng hồ, mấy đưa kêu cái gì?” Hình như cô cố ý
làm ra vẻ dửng dưng để kích động sự hứng thú của anh em tôi. Bắt
đầu là anh cả lên tiếng gạ gẫm: “Cô à, cháu chỉ nhìn thấy đồng
hồ của thầy giáo nhưng lại khá xa... Cô có thể cho cháu xem một
tí...”. Tôi và chị gái cũng nằn nì: “Cô ơi, cho chúng cháu xem với!”

Cô cười nói: “Bọn nhóc này đúng là phiền phức. Chỉ là một chiếc

đồng hồ nát, có gì đáng xem” - Tuy nói vậy nhưng cô cũng cởi
đồng hồ ra đưa cho anh cả.

Mẹ đang có mặt bên cảnh lên tiếng cảnh báo: “Cẩn thận đấy!”

Anh cả tôi rất cẩn thận cầm chiếc đồng hồ, trước tiên là đặt

lên lòng bàn tay lật qua lật lại xem rất kỹ, sau đó đưa lên tai. Khi đã
mãn nguyện, anh đưa cho chị gái, chị gái xem xong thì đưa cho anh
hai. Anh hai chưa kịp đưa lên tai nghe thì đã bị anh cả giật lấy và trả
cho cô. Tôi tức đến độ khóc òa lên.

Mẹ lên tiếng chửi.

Cô nói: “Tiểu Bão à, lớn nhanh lên để chạy cho thật xa, còn lo gì

chuyện không có đồng hồ?”

“Trông bộ dạng nó như vậy mà cũng đòi đeo đồng hồ à? Ngày

mai anh sẽ dùng mực đen vẽ một cái trên cổ tay cho em” - Anh cả nói.

“Đừng có trông vào tướng mạo, ai mà đong được nước của biển

khơi. Đừng coi thường Tiểu Bão không đẹp trai, lớn lên biết đâu sẽ
trở thành vĩ nhân đấy chứ!” - Cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.