ẾCH - Trang 44

6

Tặng chiếc đồng hồ Thụy Sĩ cho cô tôi là một chàng phi công

quân đội. Trời ạ, thời buổi ấy mà đã là một phi công quân đội! Khi
biết được tin này, anh chị tôi đều há hốc mồm. Còn tôi thì thể
hiện sự hưng phấn của mình bằng cách hai tay chống xuống đất
trồng chuối và ngã quay lơ.

Đây không chỉ là chuyện vui của gia đình tôi mà còn là chuyện vui

của cả thôn. Mọi người đều cho rằng cô và chàng phi công là một
đôi tương xứng. Ông Vương, đầu bếp trong nhà ăn của trường từng
tham gia chiến tranh giúp Triều Tiên đánh Mỹ nói, phi công là
được đúc bằng vàng. Vàng mà cũng đúc được thành người sống
sao? Tôi nghi ngờ hỏi, lúc ấy tôi đang đứng trước mặt các thầy giáo
và các cán bộ công xã, họ đang ăn cơm. Ông Vương nói: “Vạn Tiểu
Bão à, mày đúng là đồ ngốc nghếch. Ý của ta là, nhà nước đào tạo
được một phi công phải bỏ ra không biết bao nhiêu là tiền của. Giá
trị của nó phải tương đương với bảy mươi ký lô vàng ròng”. Tôi đem
lời ông Vương nói lại với mẹ, mẹ nói: “Trời ạ! Mai mốt cô mày đến
đây ăn cơm, chúng ta phải chiêu đãi cô những món gì nhỉ?”

Trong những ngày ấy, những câu chuyện mang tính thần thoại

về những phi công lúc nào cũng râm ran trong lớp chúng tôi. Trần
Tị nói khi còn ở Cáp Nhĩ Tân, mẹ nó đã từng gặp phi công Liên Xô. Ai
cũng mặc áo da rất dày, giày cao cổ, có răng vàng, đồng hồ vàng,
ăn đồ tây, uống bia tây. Tiêu Hạ Thần (sau này đổi tên thành Tiêu
Hạ Xuân), con trai của người coi kho Tiêu Thượng Thần thì nói, phi
công Trung Quốc ăn còn ngon hơn cả phi công Liên Xô - Nó kê ra
một loạt thực đơn giành cho phi công Trung Quốc - làm như nó là
người phục vụ chuyện ăn uống cho họ vậy. Buổi sáng: Hai quả trứng
gà, một cốc sữa tươi, bốn chiếc bánh quẩy, hai chiếc bánh bao,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.