ẾCH - Trang 491

những giấc ngủ, chỉ có ta và con cú mèo trên ngọn cây là thức giấc
mà thôi. Cú mèo thức là để bắt chuột, nhưng ta thức thì để làm gì?

Khoa Đẩu: Cô nên uống thuốc ngủ. Hầu hết các nhân vật

quan trọng đều mắc chứng mất ngủ và tất cả đều phải uống
thuốc ngủ.

Cô: Thuốc ngủ không có tác dụng gì đối với ta.

Khoa Đẩu: Uống thuốc Trung y…

Cô: Ta là bác sĩ! Ta nói để cháu biết, ta không hề mắc bệnh mà

thời khắc báo ứng của ta đã đến, đã đến lúc những vong hồn bị ta
đẩy xuống địa ngục đến tìm ta để thanh toán nợ nần rồi. Mỗi
đêm khuya, khi con cú mèo trên đầu ngọn cây bắt đầu kêu những
tiếng “Cú!… Cú!…” thì bọn chúng lại kéo đến. Toàn thân chúng
đầy máu, khóc oa oa và nhập bọn cùng với những con ếch mất
chân mất đầu. Tiếng khóc của bọn trẻ cùng với tiếng kêu của bọn
ếch hòa lẫn với nhau, khó lòng phân biệt đâu là tiếng khóc, đâu là
tiếng kêu. Bọn chúng đuổi, còn ta thì chạy khắp vườn khắp nhà.
Ta không sợ bọn chúng cắn, ta chỉ sợ những cái bụng lành lạnh ươn
ướ

t và cái mùi tanh tanh toát ra từ bọn chúng. Các người nói đi, suốt

cuộc đời của ta, ta còn sợ cái gì nữa chứ? Hổ, báo, sói, chồn… vốn là
những con vật mà người bình thường đều sợ hãi, riêng ta không hề
sợ… Nhưng ta lại sợ những con ếch quỷ quái ấy…

Khoa Đẩu: (Nói với Hách Đại Thủ) - Có cần phải mời phù thủy

đến trừ tà không?

Hách Đại Thủ: Bà ấy nói, lời của bọn phù thủy cũng chỉ là lời

đóng kịch trên sân khấu mà thôi.

Cô: Lúc không ngủ được, ta lại nghĩ về cuộc đời đã qua của mình,

bắt đầu từ lần đỡ đẻ cho đứa bé đầu tiên cho đến đứa bé cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.