- Chính xác.
Sau đó là vợ chồng Delwin – Lenna và năm đứa con; gia đình Orval; ông
Loring và mấy con trai; nhà Kiselt; vợ chồng Calitha – Thane. Những bà
mới trở thành góa phụ thì vây quanh Birgit.
Trước khi mặt trời lên tới đỉnh núi, hầu hết dân làng gần như đều có mặt.
Tuy nhiên vẫn còn thiếu một số người.
Vợ chồng chủ quán rượu, Morn và Tara, cùng nhiều người khác vẫn chưa
thấy đâu, và khi Ivor xuất hiện lại không mang theo đồ đạc gì. Roran vội
hỏi:
- Anh ở lại?
Ivor ngập ngừng, rùng mình khoanh hai tay gầy nhom trước ngực cho ấm:
- À… ừ… còn ngựa Svart không chịu đi. Nó sợ núi Spine lắm, mà tôi lại
không có con để lo cho nó khi lên núi, vì vậy… Vả lại tôi cũng không thể
bỏ lại nhà cửa ruộng vườn được.
- Nếu tụi lính trở lại, anh làm sao?
- Choảng cho chúng một trận nhớ đời chứ sao.
Roran cười khan nắm tay Ivor, cả hai đều ngầm hiểu chuyện gì sẽ xảy ra
cho những người ở lại.
Ngay lúc đó lão Ethlbert gầy gò hộc tốc chạy tới trước đám đông gào lớn:
- Lũ ngu! Sao lại nghe theo lời của một thằng điên? Đui mù hay sao mà
không thấy nó đưa các người vào chỗ chết? Phải cố lẻn qua tụi lính, tìm
đường tới thành phố Therinsforrd chứ, ít ra ở đó còn có dân mình. Surda
toàn là tụi dã man nước ngoài, tới đó làm chi?
Nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, Ethlbert quày quả trở về nhà.
Roran lo lắng nhìn quanh, sợ những lời nói của Ethlbert làm mọi người bỏ
về theo lão. Nhưng tất cả đều vẫn đứng tại chỗ, thì thầm bàn tán. Không
muốn kéo dài thời gian để mọi người có thể đổi ý, Roran hỏi chú Horst:
- Chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa?
Ông bảo hai con:
- Albriech, con và Baldor chạy một vòng coi còn ai đi nữa. Nếu không,
chúng ta lên đường.
Hai anh em co giò chạy ngược vào làng. Nửa tiếng sau, Baldor trở lại cùng