EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH - Trang 1057

là không thể nào gửi đi được… Nếu em biết anh nhận được, chắc chắn em
sẽ ngay lập tức liên lạc với anh. Nghĩ đến tâm trạng của anh lúc đó, em lại
giận bản thân mình, tự dưng lại khiến anh uổng công lo lắng, khiến anh đau
lòng… Em xin lỗi…”

“Em không cần xin lỗi anh.”, Từ Tử Sung nắm tay Hạ Mộng Ngư, lại

giơ một bàn tay khác lên vén lọn tóc của cô ra sau tai, rồi anh trầm giọng
nói: “Hiện giờ anh cảm thấy một câu đúng nhất là sự bóng sợ gió.”

Đúng vậy, sợ bóng sợ gió.

Vốn dĩ cứ cho rằng đã mất đi, rốt cuộc lại quay về bên cạnh mình?

Có bao nhiêu người cứ sợ hãi đâu đâu mà lại được may mắn?

Lại có cái gì có thể khiến người ta biết trân trọng hơn nỗi sợ hãi đâu

đâu ấy.

“Sau này em không thèm làm bất ngờ gì nữa, bọn mình cứ thẳng thắn

mà sống trong mái ấm của mình đi.”, Hạ Mộng Ngư nói.

Ánh mắt Từ Tử Sung rất dịu dàng, anh đáp: “Được.”

Hạ Mộng Ngư lau nước mắt rồi lại nhoẻn miệng cười với Từ Tử Sung.

“Vậy giờ anh có giận em nữa không?”

Từ Tử Sung lắc đầu.

“Vui quá!”, Hạ Mộng Ngư đắc ý rung đùi.

Từ Tử Sung cảm thấy Hạ Mộng Ngư hệt như một đứa trẻ, tính tình

thất thường lúc mưa lúc nắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.