Bên tai bỗng truyền đến tiếng cười khẽ. Tiếng cười trầm thấp mà gợi
cảm của Từ Tử Sung như ngọn pháo phả hơi nóng rực bên tai Hạ Mộng
Ngư, lại như làn gió xuân mát thổi vào lòng cô đến ngứa ngáy.
"Thì ra cậu cũng biết ngại cơ đấy?", Từ Tử Sung nói.
"Thế mà lúc cởi giầy thì phóng khoáng thế."
Mẹ kiếp, Từ Tử Sung cố ý!
Đây rõ ràng là đang trả thù cô!
Hạ Mộng Ngư giãy giụa, liếc Từ Tử Sung một cái rồi bực bội nói:
"Mình phải dọn dẹp, mau thả mình ra."
Từ Tử Sung nhếch môi cười, cậu buông tay ra, vẻ mặt đầy sung
sướng.
Hạ Mộng Ngư không nhịn được phải liếc xéo một cái, vừa lấy chổi
vừa hỏi: "Tẹo nữa về cậu có phải làm gì không?"
"Sao, muốn hẹn mình à?", Từ Tử Sung thoáng dừng lại rồi nói bằng
giọng ngả ngớn hiếm thấy: "Được, hẹn đi."
"Mình muốn hẹn cậu đi ăn cơm!"
Từ Tử Sung nhướng mày, khóe miệng thoáng hiện ý cười trêu ghẹo,
cậu nói: "Mình cũng có ý này, cậu thấy thế nào?"
Hạ Mộng Ngư hít sâu một hơi, không được giận, vất vả lắm mới dỗ
được, không thể tức giận. Cô hắng giọng rồi giải thích: "Hôm nay bố mẹ
mình ra ngoài xã giao với lãnh đạo, muộn mới về, nhà không nấu cơm, bảo
mình tự giải quyết bữa tối, cho nên..."
Từ Tử Sung nhướng mày, chặn lời Hạ Mộng Ngư.