EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH - Trang 467

"Haiz, Từ Tử Sung là đứa rất ngoan, nhưng mà cũng khổ."

"Không sao ạ.", Hạ Mộng Ngư cúi đầu, hai tay ôm chặt ba lô của Từ

Tử Sung, giọng điệu kiên định nhưng lại như đang tự nói với mình: "Không
sao, từ nay về sau cậu ấy có em rồi."

Huấn luyện viên sửng sốt nhìn Hạ Mộng Ngư.

Trên gương mặt cô bé này có một vẻ kiên định khiến người khác rất

yên tâm.

Huấn luyện viên cười nói: "Thế chúng tôi giao Từ Tử Sung cho em

nhé?"

"Không thành vấn đề ạ! Thầy cứ yên tâm!", Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu,

tủm tỉm cười: "Sau này cậu ấy có em rồi, em nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy,
từ chuyện học hành đến chuyện sinh hoạt, từ bữa ăn đến giấc ngủ, từ tâm
hồn đến thể xác!"

"Chuyện khác em không dám cam đoan, nhưng dịu dàng săn sóc, am

hiểu lòng người, tám chữ này em nằm lòng rồi! Em không khoác lác đâu!"

"Thầy cứ chờ mà xem, em đảm bảo sẽ bù đắp cho mười bảy năm thiếu

thốn tình cảm của cậu ấy."

Bỗng nhiên huấn luyện viên cúi đầu bật cười.

Hạ Mộng Ngư không hề phát hiện ra điều gì, vẫn còn đang nghĩ huấn

luyện viên bị mình chọc cười nên nháy mắt mấy cái với ông, còn dõng dạc
nói: "Đại ái vô cương!"

"Tuyệt đấy."

Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.