văn, nếu người đã chết thì vụ án cũng không cần điều tra tiếp nữa. Hơn
nữa, đây vốn dĩ cũng không phải vụ án quá nghiêm trọng.
Bố Hạ Dạ Dương coi như dùng cái chết để cho con trai có một tương
lai sáng sủa.
“Haiz…”, Hạ Kiến Quốc cảm thán, “Ông ấy đúng là có tội thật, nhưng
cũng không đến nỗi phải chết như thế… Có sai đấy, nhưng cũng đã tại vị
bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này, bi ai quá…”
Thật ra chú Hạ không phải quan chức quá cao, chưa nói đến tội ác tày
trời hay không, chỉ là lúc trước cứ hay cả nể, lại thích thể hiện nên mới
phạm chút sai lầm. E là trong lòng chú Hạ, những việc đó không tính là
phạm tội, chỉ gọi là giúp bạn bè một chút mà thôi.
Trên đời này có mấy người lao lực leo lên cao chỉ vì để giữ lợi ích của
số đông? Tuyệt đại đa số đều chỉ vì mình, vì để thay đổi vận mệnh của
mình, chứ không phải của người khác. Chúng ta luôn yêu cầu người khác
phải sống như thánh nhân, nhưng đến lượt mình thì hết thảy đều có thể tha
thứ.
Hạ Mộng Ngư không muốn chỉ trích nhân cách của chú Hạ. Chỉ trích
người khác thì dễ, nhưng mấy người có thể đảm bảo, lúc trong tay mình có
quyền lực, mình lại không bị cám dỗ, vẫn còn chính trực vô tư? Quyền lực
như một liều thuốc mê, người có thể chịu đựng được thì quá đáng nể, đáng
ca ngợi, còn không chịu được mà lao qua ranh giới trắng đen thì cũng
không trách được.
Nghĩ về chú Hạ, Hạ Mộng Ngư lại cảm thấy con người đúng thật là
loài động vật phức tạp. Đến giờ cô cũng không thể đơn giản dùng khái
niệm người tốt hay người xấu để đánh giá chú được. Con người có quá
nhiều mặt, chú Hạ là một người cha tốt, một người bạn tốt, người chú tốt,
không làm những người xung quanh thất vọng, không làm mất lòng cấp