“Ừm.”
Hạ Mộng Ngư lật người xuống, co chân lại. Từ Tử Sung ôm cô từ phía
sau, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô rồi vỗ về cô.
“Mơ thấy cái gì vậy?”
“Mơ thấy chuyện hồi cấp Ba.”
Trong mơ, Hạ Mộng Ngư nhìn thấy những ngày tháng chuẩn bị thi
Đại học. Mỗi ngày trôi qua, cô như một kẻ tù tội, không có tự do, rõ ràng
sống giữa thế giới nhưng lại chẳng cảm nhận được ánh mặt trời, âm thanh
vui tai, hoa cỏ thơm ngát, chẳng có chút liên quan nào đến cô. Sắc trời lúc
nào cũng âm u nặng nề, đặc một màu xám xịt. Bố mẹ canh chừng cô như
một tên phạm nhân, cô chẳng còn chút tự tôn nào của một con người bình
thường.
“Lạ thật đấy, đây là lần đầu tiên em mơ thấy chuyện cũ.”
Bình thường Hạ Mộng Ngư không phải kiểu người thích nhớ lại quá
khứ, cũng không thích chìm đắm vào những cảm xúc buồn thương, cô luôn
nhìn về phía trước, không bao giờ quay đầu. Cô thở dài một hơi, rồi cất
giọng khàn khàn: “Sao hôm nay lại thế nhỉ, lạ quá. Rõ ràng là đang rất vui
vẻ, tự dưng lại mơ thấy chuyện không vui.”
Từ Tử Sung trầm mặc một lát rồi mới dè dặt hỏi: “Em có hận họ
không?”
Trong cabin tối om, Hạ Mộng Ngư hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mãi lâu
sau vẫn không nói gì.
Một lúc sau cô mới lên tiếng. Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng giọng
điệu lại đầy nặng nề, “Lúc đấy đúng là rất hận, hận đến nỗi như thể mí mắt
bị xuyên thủng, không nhìn thấy gì hết, ngoại trừ nỗi hận với họ. Trong đầu