em lúc ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là em phải trả thù họ, em muốn
họ còn đau khổ hơn em… Sau khi em có điểm thi, họ vui lắm, em là thủ
khoa mà. Nhìn họ mang điểm của em đi khoe khoang, như thể đấy là thành
công của họ, em lại càng hận… Em nhân lúc tâm trạng họ đang cực tốt, dụ
họ cho em sang Pháp du lịch, đang vui nên họ đồng ý luôn. Đáng tiếc, họ
chẳng hiểu gì về mấy thứ giấy tờ như visa, lúc em xin visa, họ nghĩ là visa
du lịch, thật ra là visa du học… Em thu thập hết những thứ cần thiết, lấy
danh nghĩa đi du lịch, chỉ chờ ngày xuất phát… Ngày giấy báo trúng tuyển
được gửi về là trước hôm em đi Pháp một ngày. Chắc chắn anh không thể
tưởng tượng được phản ứng của bố mẹ em khi đó đâu, phấn khích lắm…
Bố em hôn mê bất tỉnh, phải gọi xe cấp cứu đưa đi bệnh viện. Mẹ em thì cứ
khóc, vừa khóc vừa đánh em. Em để yên cho bà ấy đánh, không phải vì em
áy náy, mà vì em cực kỳ tận hưởng dáng vẻ đau khổ của bà ấy… Họ muốn
em học lại, nhưng trong tay em có hộ chiếu, có vé máy bay, có tiền, họ
cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn em đi.”
Rõ ràng là đang kể về chuyện xả hận, rõ ràng là đã hoàn thành màn trả
thù cay đắng nhất với họ, nhưng Hạ Mộng Ngư lại phát hiện ra, lúc nhớ lại
đoạn hồi ức này, cô chẳng có chút vui vẻ nào cả.
“Em có hối hận không?”, Từ Tử Sung hỏi.
Hạ Mộng Ngư nở nụ cười khổ, cô nói: “Có một chút, cũng không dám
nghĩ lại. Giờ ngẫm lại thì thấy chẳng đáng gì cả, em muốn tự hủy hoại mình
để trả thù họ, nhưng thật ra, có bao nhiêu phần trăm họ để ý đến em chứ?…
Sau này em có dò hỏi tin tức của họ, một năm sau khi em đi, mẹ em cố sinh
được một thằng con trai. Nói thẳng ra, tình yêu hay hận thù của em chỉ liên
quan đến mình em, thật lãng phí. Thế nên bây giờ em chẳng còn hận họ
nữa.”
“Tại sao?”