EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 111

nghĩ anh đã mang ký ức - về em - ở đây,” Lucas trỏ ngón cái vào ngực,
“suốt rất nhiều năm rồi.”

Đó là khi tôi mở cửa xe và bước ra ngoài. Tôi đứng lên trong cái

lạnh và ẩm ướt của đêm. Rừng cây vẫn ở đó, đèn pha phía trước vẫn rọi
vào bụi cây đầy gai và đống cây đổ lộn xộn. Tôi nhận ra mình đang hít
thở nặng nhọc. Tôi nhớ mình đã vòng tay ôm chặt lấy mình, lưng tôi đè
vào xe. Tôi muốn không tin Lucas. Tôi cảm thấy mình như một con
ngốc. Tôi đã nói với Lucas là tôi yêu anh, nhưng giờ thì tôi không biết
anh là ai.

Lucas cũng ra ngoài và đi vòng qua chỗ tôi, trao cho tôi chính bản

thân anh. Lẽ ra anh có thể kéo tôi về phía mình và hẳn là tôi nên rời đi,
nhưng anh để tôi tự quyết định. Anh nhìn xuống và khuôn mặt anh -
những gì tôi có thể nhìn thấy, chóp cằm, đường nối liền giữa trán anh
và tóc - đều trắng bệch.

Tôi nhích lại gần nhất có thể nhưng không chạm vào anh.
“Juliet,” anh nói. “Anh nghĩ anh đã trở về đây. Từ một nơi nào đó

trong tương lai. Anh không biết mình đã làm điều đó như thế nào.
Nhưng anh biết tại sao mình làm vậy. Anh trở về đây vì em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.