EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 169

Tôi thấy Lucas đang ngồi trên bàn khám trong phòng đào tạo viên,

vẫn đang mang đồ bảo hộ, quần và vớ, mặt anh hãy còn dính máu, vai
sụm xuống như thể anh không có khả năng để nhấc lên nữa. “Anh ổn
chứ?” tôi hỏi to từ ngoài cửa. Đào tạo viên đang ép một miếng gạc vào
thái dương của Lucas. Ông lấy nó ra và tôi thoáng thấy một vết thương
nhỏ ở dưới chân tóc anh. Khuôn mặt anh nhợt nhạt, tóc bết vào trán,
bóng nhẫy mồ hôi.

“Lucas?”, tôi gọi anh thêm lần nữa. Đào tạo viên đã rời khỏi đó,

nhường chỗ cho tôi ở bàn khám. Lucas nháy mắt với tôi trông rất buồn
cười, và phút chốc, mọi thứ tôi tìm hiểu được về chấn thương đầu vào
cái ngày tôi thu mình lại trong thư viên bỗng hiện ra trước mắt tôi.
Đồng tử của anh có bị giãn ra không? Khác cỡ chẳng hạn? Anh có biết
hôm nay là ngày thứ mấy trong tuần không? Năm nay là năm mấy?

Dĩ nhiên là anh nháy mắt thêm nhiều lần nữa.
Sau đó nụ cười nở bừng trên gương mặt anh. Nụ cười của Lucas -

nụ cười của một cậu trai hay nói “Chết tiệt, không mà” nếu có ai hỏi
anh có kế hoạch học Đại học không. Anh ra hiệu cho tôi lại gần.

“Được rồi, kinh quá đi,” tôi nói.
Đào tạo viên đứng tựa vào tủ đồ cung cấp, chỉ đạo Lucas giữ

miếng gạc trên đầu. “Cú ngã trời giáng nhỏ tí này đó hả?”

“Anh có bị chấn động hay gì không?”
“Hỏi nhanh nè: Năm nay là năm mấy?”
“Hmm...” Lucas trầm ngâm, nửa như đang suy nghĩ, nửa như đang

đùa giỡn.

Tôi nhìn xuống sàn nhà bê tông và hít vào. Sâu hơn tôi tưởng.
“Em ổn chứ?”, Lucas hỏi, nâng cằm tôi lên. Tôi phá ra cười.
Và Lucas nháy mắt.
Mẹ Lucas đưa anh đến khám bác sĩ tối hôm đó, nhưng hôm sau

anh phải quay trở về trường. Anh trông rất khác, không chỉ vì miếng
gạc phía dưới chân tóc, chỗ vết thương bị khâu hai mũi. Anh trông...
thả lỏng hơn. Hạnh phúc hơn. Anh cười liên tục mà không có lý do. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.