EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 17

“Vậy...” tôi lên tiếng. “Chúng ta ở đây làm gì?”
Lucas nở nụ cười rạng rỡ, như thể anh chỉ đang chờ tôi mở miệng

hỏi. Như thể đấy chỉ là một phần của trò chơi. Anh hỏi, “Em không nhớ
à?”

“Không?” Giọng tôi nhuốm vẻ hoài nghi. “Nhớ gì cơ?”
“Em không nhớ đã từng ở đây với anh rồi à?”
“Không.” Tôi không thích câu hỏi này chút nào. “Tại sao em phải

nhớ?”

Anh không đáp, chỉ tiếp tục nhìn tôi cười, như muốn chờ tôi cho

anh câu trả lời khác. “Anh chỉ hi vọng là em sẽ nhớ.” Cuối cùng, anh
đáp, “Chỉ vậy thôi.”

Tôi thực sự chả hiểu cái quái gì nữa rồi. “Thế anh nhớ sao?”
“Ừ!”, anh trả lời, bước về phía tôi một bước. “Anh nhớ chứ. Nó

không phải là ký ức mà anh có thể dễ quên được.”

Phút chốc, tôi cảm thấy thế giới của mình đang bắt đầu xoay

quanh anh. Bờ vai rắn chắc hằn lên dưới lớp áo sơ mi mỏng tang. Ánh
mắt của Lucas cho tôi biết rằng anh rất quan tâm đến việc tôi nghĩ gì.

Nhưng tôi không thích cái cách anh nhích dần về phía mình. Nó

nhắc tôi nhớ đến thực tế rằng hiện tại tôi đang đơn độc một mình ở đây,
với anh. Rằng chẳng ai biết hai đứa đang ở đâu, cũng không có người
nhìn thấy chúng tôi.

“Lucas”, tôi nói. “Anh làm em sợ rồi đấy.”
Tôi hi vọng chuyện mình thừa nhận nỗi sợ hãi bằng cách nói ra sẽ

giúp xua tan đi phần nào cảm giác đang có. Nhưng không thành công.
Tôi vẫn run rẩy. Cơn sóng sợ hãi lan khắp toàn thân tôi, như kiểu bạn
chỉ muốn chạy nước rút lên tầng trên, trong trường hợp bạn đang ở nhà
một mình và có một gã đàn ông lạ mặt đang ở ngoài vườn nhà bạn. Vẫn
biết sợ như thế là rất vô lý nhưng bạn không tài nào xoa dịu nó được.

“Em không nhớ”, Lucas lặp lại lần nữa, hòng muốn tôi thay đổi

suy nghĩ. Đây là một trò chơi à? Hay là trò đùa không hơn không kém?

Anh bước thêm một bước về phía tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.