EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 232

“Em cần ra khỏi đây,” tôi nói với anh. “Và em không có xe. Anh có thể
đưa em về không?”

“Ý tưởng tuyệt nhất mà anh từng nghe suốt từ đêm hôm qua đến

giờ đó,” Dex nói. Và không chú ý đến ánh mắt của người khác, anh bắt
đầu bước đi, để tôi theo sau. Và tôi đi theo anh.

Tôi không cố gắng nói chuyện với Dex trong xe anh. Tôi có thể

thấy anh đang nổi điên, và tôi không muốn động chạm gì đến anh cả.
Nhưng khi anh dừng lại trước cửa nhà tôi, và phá vỡ sự im lặng giữa
chúng tôi bằng câu nói “Anh xong rồi”, tôi đáp, “Em cũng vậy.”

Dex nói, “Mỗi lần cô ấy nhìn anh, anh lại nghĩ: Có lẽ đến lúc rồi.

Mình sẽ kể cho cô ấy nghe cảm giác của mình. Nhưng anh thậm chí
còn không biết ‘đến lúc’ nghĩa là gì nữa. Cô ấy không quan tâm đến
cảm giác của anh. Cô ấy giả vờ là có, nhưng thực ra là không. Em hiểu
ý anh không?”

Tôi hiểu. “Nó không xứng đáng với anh đâu,” tôi nói. “Nó là bạn

tốt nhất của em và em yêu nó, nhưng những gì nó đang làm với anh -
nó không công bằng.”

“Anh biết!” Dex đồng ý.
“Em không nói bất kì thứ gì liên quan đến chuyện không chung

thủy, nhưng em phát ốm với nó rồi.”

“Anh cũng vậy. Anh phát ốm vì phải cố gắng quá nhiều rồi.”
“Em phát ốm với Lucas.”
“Em nên như vậy. Và anh sẽ nói em nghe điều này. Về chuyện ở

bệnh viện.” Cảm xúc tôi đã quá bị chi phối đến mức tôi gần như không
nhận thức được đầy đủ vết cứa sắc nhọn của nỗi sợ hãi mà hai từ cuối
cùng vừa rồi mang đến. Nhưng tôi cũng nhẹ nhõm - ít nhất cũng có ai
đó nói đến nó.

“Tất cả những điều em đã nói với mẹ Lucas,” Dex tiếp. “Về giấc

mơ và những thứ khác. Em tin nó. Em tin điều mà cậu ấy nói là thật.
Và anh biết tại sao.” Dex dừng lại một lát. “Khi em yêu ai đó như vậy,
em sẽ tin tất cả mọi thứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.