EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 233

Nếu hai giờ trước đó, có ai nói với tôi rằng tôi sẽ ngồi riêng với

Dex trong xe anh, gần như bật khóc vì những gì anh nói, tôi hẳn sẽ nói
rằng họ bị điên. Nhưng giờ, chúng tôi đang ở đây và chia sẻ bí mật cho
nhau. Tôi ngồi đó, nghẹn ngào khóc. Thật tuyệt khi nghĩ rằng anh đã
nhìn thấy. Rằng dù không biết tất cả chi tiết, anh vẫn hiểu.

“Anh đúng đó!” tôi nói. “Anh nên tin vào con người. Vấn đề

không phải ở chỗ anh tin quá nhiều mà ở chỗ người đã lấy niềm tin đó
và ném vào mặt anh.”

“Anh quá chán ngán vì luôn cảm thấy mình như một kẻ ngốc rồi,”

Dex nói.

“Anh không ngốc mà.”
“Cám ơn em!”
Chúng tôi nói chuyện theo cách đó thêm một tiếng rưỡi nữa.

Chúng tôi tuyên bố với nhau rằng chúng tôi sẽ chấm dứt chuyện trở
thành bạn tri kỷ của ai đó. Hay người mà không ai thèm lắng nghe.
Nhưng cuối cùng khi cơn tức giận đã phai nhạt đi, và chúng tôi ở riêng
với nhau trong xe, cảm nhận nỗi buồn của đối phương. Đó là lúc tôi ra
khỏi xe.

Tôi bước vào nhà và đứng ở sảnh trước. Tôi đang suy nghĩ. Mẹ tôi

đang cùng cô Val đi xem một buổi biểu diễn ở New York - họ sẽ không
trở về cho tới ngày mai - vì thế ngôi nhà tối om. Tôi ném chùm chìa
khóa vào chiếc giỏ trên bàn viết thư mà không mở đèn. Tôi đang suy
nghĩ về đêm Lucas và tôi đi đến nhà hàng Friendly’s, cái đêm anh bắt
đầu kể với tôi về những gì đang xảy ra nhưng tôi đã nghĩ là anh bị điên.
Tôi có e ngại anh, nhưng tôi không bỏ đi. Tôi cảm thấy được kết nối.
Tôi nhớ rằng nghĩ về nó là không công bằng, rằng tôi đã luôn mê đắm
anh. Nhưng có lẽ bây giờ tôi đã không còn mê đắm như tôi đã từng tin
nữa.

Tôi quyết định sẽ đi thay bộ đồ ngủ, cuộn tròn người trên chiếc

trường kỷ, chỗ mẹ tôi hay ngồi, xem TV cho đến khi không còn có thể
mở mắt lên được. Nhưng lúc tôi rời mắt về phía trường kỷ - tay tôi đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.