EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 235

CHƯƠNG 34

T

iếng hét tự động thoát ra. Tôi cảm thấy bàn tay tôi đang nắm lấy

cổ họng. Tôi biết mình nên chạy đi gọi điện thoại, nhưng thay vào đó,
vì tôi vẫn còn đang đứng ở lối vào sảnh cạnh cầu thang, tôi nửa chạy
như bay, sau đó thụp người xuống và nấp sau chấn song cầu thang, nơi
tôi có thể nhìn xuyên qua đại sảnh, thấy cửa tò vò đang mở ra dẫn đến
phòng khách. Tôi đang hành động dựa trên một sự thôi thúc là nguyên
nhân làm cho ai đó dễ dàng nhảy xổ lên bàn nếu có con chuột nào xuất
hiện trong nhà bếp. Tôi nghĩ, mình cần phải tránh xa Jason hết mức có
thể trong lúc vẫn giữ gã trong tầm mắt.

“Rosemary đâu?” Jason hỏi, xoay người về hướng tôi nhưng vẫn

ngồi trên trường kỷ. Nghe giọng gã, nỗi kinh hoàng trong tôi càng dâng
lên mãnh liệt. Trước khi gã mở miệng, một phần nào đó trong đầu tôi
đã hi vọng gã chỉ là một cái bóng, sản phẩm của trí tưởng tượng tôi
thôi. Nhưng bóng không biết nói chuyện.

“Nó không đi cùng tôi,” tôi đáp.
“Không,” hắn ta phản đối, giọng run run. “Em ấy có. Tao đã gọi

về nhà em ấy. Tao vờ lấy tên một đứa bạn của em ấy trong quyển kỷ
yếu. Mẹ em ấy cho tao hay là em ấy đi với mày, rằng Rosemary sẽ ngủ
lại ở đây.”

Tôi không thể kể là lúc đó tôi đang lưu ý tới điều gì. Qua lan can,

tôi thấy quyển catalogue của nhãn hàng L.L Bean đang nằm trên đống
thư bưu điện của chúng tôi. Nó ở đó vì tôi cần một chiếc áo mưa mới
và mẹ tôi đã bảo tôi chọn một cái trong đó, nhưng tôi chưa làm. Nó có
quan trọng không? Hay điều thật sự quan trọng là cái sự thật chết tiệt
rằng Rosemary đã nói với mẹ nó là nó ngủ lại đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.