EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 237

thép chuôi gỗ. Đó là con dao tôi và Lucas đã thảy qua thảy lại khi giúp
mẹ tôi làm bếp, con dao duy nhất chúng tôi có không bị vướng khi gọt
vỏ khoai tây.

“Mày có tôn trọng tao không?” Jason hỏi tôi.
“Được thôi,” tôi nói. Tôi có nghe lời gã ta nói, nhưng não tôi

không thể xử lý nó. Tôi đang cố gắng hít thở. Tôi nghĩ tôi sẽ bị nôn ra.
Tôi tự hỏi điều đó có làm Jason nổi điên không hay gã sẽ cảm thấy có
lỗi với tôi, liệu gã có cho tôi vào nhà bếp để rửa mặt không. Hay phòng
vệ sinh chẳng hạn. Trên lầu. Và tôi có thể lén vào phòng mẹ tôi, dùng
điện thoại không dây gọi cầu cứu.

“Mày có không?”
“Có gì cơ?” tôi hỏi lại, sau đó sực nhớ. “Có. Tôi tôn trọng anh rất

nhiều.”

Jason im lặng lần nữa, nhìn ra cửa sổ như thể Rosemary sẽ bất

thình lình xuất hiện ở lối đi trước sân.

“Em ấy sẽ không nghe đâu.”
“Ừ,” tôi nói.
“Nhưng em ấy sẽ nghe mày. Mày có thể giải thích cho em ấy hiểu.

Mày có thể mang em ấy về cho tao.”

Tôi không chỉ ra gã đang sai ở đâu. Rằng Rosemary không lắng

nghe ai cả. Thay vào đó, tôi nói, “Chắc rồi! Chỉ cần anh để tôi gọi cho
nó.”

“Ngừng xin tao điều đó đi!” Gã đang thật sự giận dữ. “Tao không

ngu. Tao biết mày đang nghĩ mọi cách để vứt tao đi, giống như
Rosemary hay làm. Nhưng tao không muốn bị vứt bỏ. Tao muốn ở
cùng ai đó có thể trân trọng tao. Em ấy luôn nói mày rất thông minh.
Em ấy nói mày suy nghĩ mọi chuyện rất thấu đáo. Em ấy nói mày là
một người lắng nghe tốt.” Gã đã tự trấn tĩnh lại. Tôi có thể nghe thấy
điều đó. “Vì vậy có lẽ mày có thể giúp được tao.”

“Jason...” Ắt hẳn sẽ dễ dàng giải thích được cho gã hiểu rằng

không ai có thể lắng nghe trong tình huống như vậy cả. Nhưng sau đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.