EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 266

LỜI CUỐI

sân bay, tôi mua một quyển sổ. Một cây bút. Tôi thấy hình ảnh

mình phản chiếu qua gương trong phòng vệ sinh và tôi mua một cây
lược. Tôi đã không sử dụng nó. Tôi không có thời gian.

Tôi đã viết và dừng lại không viết tiếp, ngủ ngày, và viết thêm một

ít nữa - nó mất hàng giờ. Tôi gần như không nhận ra tiếng rên rỉ của
động cơ máy bay, tiếng kêu của các hệ thống thông gió, câu hỏi êm ái
của những nữ tiếp viên hàng không người Đức. Tôi có muốn uống
nước không? Tôi có cần một cái chăn không? Tôi nhìn chằm chằm họ
như thể tôi không biết thứ tiếng Anh mà họ nói, và họ rời đi.

Khi những chuyện bực mình nhỏ nhất đều được vứt ra sau đầu, tôi

viết quá nhanh và lâu đến mức tay tôi bị mỏi. Nhưng tôi vẫn viết. Viết
là cách duy nhất tôi sắp xếp lại những suy nghĩ đang quay mòng mòng
trong đầu mình, những khoảnh khắc tôi nhớ và dư âm còn vương lại.

Cơ thể tôi tin rằng bây giờ đã là nửa đêm, nhưng tôi đang ngắm

bình minh qua ô cửa nhỏ hẹp, vì vậy tôi biết nó nhất định đã là buổi
sáng. Có những đám mây đang là là bên dưới tôi. Chúng là tất cả những
gì tôi có thể thấy, qua màn hình định vị GPS trên chiếc ghế phía trước
tôi cho tôi biết rằng chúng tôi đang ở đâu đó trên Biển Bắc.

Tôi tiếp tục làm mát đôi tay đã mỏi của mình bằng cách áp vào

cửa sổ. Ý nghĩ của tôi tiếp tục trôi đi. Tôi nốc ừng ực nước từ một chai
nước Evian, và người đàn ông ngồi kế tôi thì đang khó chịu. Và tôi
mỉm cười với anh ta. Tôi ân cần mời anh ta một thanh sing-gum bạc hà.

“Cô hẳn là bận dữ lắm,” anh ta nói, khẽ lắc đầu từ chối thanh sing-

gum của tôi. Tôi gật đầu và cười. Tôi cưỡng lại ý nghĩ muốn dọa anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.