EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 38

phải như thế.

Ở trường, Rosemary giành chỗ giúp tôi trong cuộc họp. Nó mặc

một chiếc váy ngắn màu vàng và phải giật gấu váy xuống lúc bắt tréo
chân hay nhấc chiếc ba lô ra khỏi chỗ của tôi. Tôi đến trễ. “Lucas có
ghé qua nhà cậu không?” nó hỏi. “Cậu chẳng gọi cho mình gì cả.”

Tôi thầm thì, “Mình hôn anh ấy rồi.”
Hất mái tóc dài qua một bên để tạo sự riêng tư, Rosemary quăng

cho tôi cái nhìn ngạc nhiên quá đỗi.

“Cậu?” Nó nhăn mặt. “Hôn hắn ta á?”
“Anh ấy hôn mình.” Tôi thầm thì, sau đó lấy tay che miệng. Tôi

chắc là phải cỡ mười người chung quanh nghe thấy những gì tôi vừa
nói.

“Là loại hôn nào thế?”
Rosemary đã kể tôi nghe về chuyện chấm điểm hôn 7,5 cho Jason.

Cô nàng thất vọng lắm cơ, vì dù sao nó cũng đã hi vọng kĩ thuật hôn
của anh ta phải đến 8,3 do anh ta ít nhiều gì cũng là sinh viên Đại học
mà.

Tôi đáp, “Tuyệt lắm.”
Phòng báo chí. Tiết Ba. Tôi đang viết bài báo về sự thất bại của

Đệ nhất phu nhân Hillary Clinton trong việc cải cách hệ thống chăm
sóc Y tế Sức khỏe đã ảnh hưởng lớn thế nào đối với đất nước. Ngay lúc
nhìn lên, tôi giật mình khi thấy Lucas đã đứng đó tự bao giờ. Tôi không
biết anh đã đứng nhìn tôi bao lâu, nhưng ắt hẳn anh đã đứng đó được
một lúc, tựa lưng vào cửa, đợi tôi chú ý đến. Tôi mỉm cười và anh
nghênh ngang bước vào phòng. Nhóm học sinh đang làm việc trước
máy tính vội ngẩng đầu lên. Tôi tự hỏi không biết họ có hiểu nhầm là
anh đến đây để tẩn cho bọn họ một trận không nữa. Phòng báo chí
thuộc về hội học sinh các lớp chuyên dành để hùng biện, viết lách hoặc
đánh cờ. Tôi tin là anh thừa biết điều đó qua dáng vẻ anh so vai khi đi
vào. Tuyển thủ khúc côn cầu không bao giờ lùi bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.