EM ĐỒNG Ý GỌI ANH LÀ CHỒNG - Trang 220

Tịch Mộ Thiên về đến nhà mới phát hiện Hạ Tử Khâm vốn đang nằm

trên giường đã không còn ở đấy. Anh đi thẳng vào bệnh viện, nhưng vừa
bước vào thang máy, Hạ Tử Khâm đã từ trong một thang máy khác lao ra.

Hạ Tử Khâm giống như một con rối không có linh hồn, lang thang trn

đường phố. Trên thực tế, cô không hề biết mình nên đi về đâu, dường như
chẳng còn nơi nào để cô có thể trú chân. Ngày trước còn có cô nhi viện, bây
giờ ngay cả cô nhi viện cũng không còn, những kí ức thời thơ ấu đều hóa
thành cát, một vùng hoang sơ chẳng chút sinh khí.

Sau lưng cô còn có một người cũng mất hồn không kém, đó là Vinh

Phi Lân. Kể từ lúc hiểu chuyện cho đến giờ, Vinh Phi Lân không hề được
gặp mẹ, bố anh nói mẹ đã chết rồi, cho dù là chết nhưng tại sao trong nhà
chẳng có một tấm ảnh nào? Về sau Vinh Phi Lân được xem một bức ảnh đã
ố vàng ở chỗ Phi Loan, Phi Loan nói đó chính là mẹ.

Người phụ nữ trong bức ảnh mỉm cười rất dịu dàng và hiền từ. Khi ấy

Vinh Phi Lân đã mười tuổi, hình ảnh về mẹ trong đầu anh đã mặc định là
người phụ nữ hiền hậu này. Anh không bao giờ nghĩ, người phụ nữ anh luôn
cho rằng là mẹ đó lại vẫn còn sống, hơn nữa Tử Khâm…

Nếu người phụ nữ trong đó chính là Vinh phu nhân, là mẹ đẻ của anh

và Phi Loan, vậy Tử Khâm chẳng nhẽ chính là em gái ruột anh?

Vinh Phi Lân còn sốc nặng hơn Hạ Tử Khâm. Người anh thích, anh

yêu, thậm chí không tiếc để giành lấy cuối cùng lại chính là em gái, em gái
ruột của anh, trong mạch máu của họ đang chảy chung một dòng máu, vậy
tình yêu của anh sẽ là cái gì? Một điều cấm kị? Vinh Phi Lân khó mà chấp
nhận được những điều này.

Vinh Phi Lân đột nhiên có một ý niệm điên khùng, anh vội vã đuổi

theo tóm lấy cánh tay Hạ Tử Khâm: “Tử Khâm, chúng ta đi thôi. Chúng ta
ra nước ngoài, mãi mãi không bao giờ quay về.”

Giọng anh vô cùng khẩn thiết, Hạ Tử Khâm nhìn Vinh Phi Lân chằm

chằm, giằng tay anh ra, nói chẳng chút khách khí:

“Vinh Phi Lân, anh điên à?”

Nói rồi Hạ Tử Khâm gật gật đầu, tiếp tục: “Anh điên thật rồi, anh có

muốn đến chân trời góc bể thì cứ việc, cần gì phải kéo tôi theo? Tôi và anh
chẳng có quan hệ gì hết, anh có thể đừng bám theo tôi nữa được không? Tôi
bực chết mất? khó chịu chết mất!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.