Hạ Tử Khâm ghé mắt nhìn, không khỏi giật nảy mình, bức ảnh gần
như chiếm hết mặt báo, góc độ chụp không được đẹp lắm nhưng cũng khá
rõ ràng.
Người đàn ông bị chụp nghiêng từ trong sân bay đi ra, nửa mặt bên
kia chìm trong bóng tối, dáng người cao ráo bước đi kiên định, ngũ quan
hài hòa, nhìn nghiêng thấy lông mi dày và đen. Mắt anh ta hơi nheo nheo,
mũi rất cao, đôi môi mỏng mím chặt khiến cho khuôn mặt càng thêm sắc
lạnh.
Người đàn ông này tuy không lộ khuôn mặt chính diện nhưng thứ khí
chất bá đạo toát ra từ con người anh ta hiện rõ mồn một trên trang báo. Trên
mặt báo in hàng chữ rất nổi bật
“Tịch Mộ Thiên, người khổng lồ trong giới bất động sản tạm thời
nhận chức Tổng giám đốc công ty truyền thông Vinh Thị. Lần hợp tác này
có mang lại sự thay đổi đột biến cho giới truyền thông hay không, chúng ta
hãy cùng chờ đợi!”
Bên dưới còn có một bài viết khá tường tận giới thiệu vị Tổng giám
đốc này, Hạ Tử Khâm chỉ liếc vài dòng mà toát mồ hôi hột. Cho dù đêm
hôm ấy uống say mèm, nhưng cô chỉ liếc sơ qua cũng nhận ngay ra, người
đàn ông trên báo chính là người đàn ông hôm trước. Còn nữa, anh ta là
Tổng giám đốc Tịch ư? “Ặc ặc...” Hạ Tử Khâm khẽ rên hai tiếng.
Chỉ có điều một người đàn ông như thế có cần thiết phải lên giường
với một cô gái xa lạ và say mèm như cô không? Hơn nữa Hạ Tử Khâm còn
loáng thoáng nhớ đêm ấy chính cô là người lôi kéo anh ta...
Nhưng định thần lại, Hạ Tử Khâm thấy mình đúng là lo hão, chẳng
qua chỉ là tình một đêm thôi, hứng lên thì làm, còn không thì đường ai nấy
đi. Xã hội hiện nay những chuyện như thế này đâu có gì ghê gớm. Dù gì gã
đàn ông ấy cũng bỏ tiền, còn cô bỏ cái màng trinh của mình, một cuộc giao
dịch vô cùng công bằng.
Hơn nữa món tiền ấy cô đã gửi toàn bộ về cô nhi viện, vì vậy bây giờ
có nói gì cũng muộn rồi. Hạ Tử Khâm đang trăn trở băn khoăn thì Vinh Phi
Lân vỗ vai cô nói:
“Em tự về nhà nhé, anh có việc gấp phải đi trước đây, đừng quên ăn
sáng đấy!”
“Này, Vinh Phi Lân...!”