dục vọng không được giải tỏa. Có lẽ nên cân nhắc đến chuyện qua một thời
gian nữa, đỡ bận rộn hơn sẽ đi nghỉ một chuyến.
Chiếc xe rẽ vào làn đường riêng, đèn điện tử của biệt thự vừa bậtTịch
Mộ Thiên đã nhìn thấy Vinh Phi Lân đang đứng dựa vào cột đèn ở cổng.
Anh không khỏi nhướn mày, kéo cửa xe xuống. Tịch Mộ Thiên nhìn Vinh
Phi Lân từ đầu đến chân rồi nói: “Cậu đúng là khách quý, lên xe đi!”
Tịch Mộ Thiên rót hai ly rượu rồi đưa cho Vinh Phi Lân một ly, nói
vẻ đùa bỡn: “Sao dạo này ngoan thế? Anh còn tưởng cậu lại chạy đến cái xó
xỉnh nào rồi! Ông già nói đợi khi nào cậu về sẽ đánh gãy chân cậu, tránh để
suốt ngày chẳng thấy bóng dáng cậu đâu cả!”
Ánh mắt Vinh Phi Lân lướt qua gian phòng khách lạnh tanh, không
khỏi lắc đầu. Nơi này xa hoa như hoàng cung nhưng chẳng có chút hơi
người, lần nào đến cũng cảm thấy lạnh lẽo như cái hầm băng. Ở được trong
chỗ này đúng là chỉ có mình Tịch Mộ Thiên. Đối với người anh rể này,
Vinh Phi Lân thực lòng khâm phục, so với Tịch Mộ Thiên, anh thấy bản
thân mình đúng là một thằng công tử bột không hơn khôngkém.
Vinh Phi Lân tự biết mình là ai, hiểu rõ bản thân không phải người có
duyên kinh doanh, cho dù bị bố áp giải về nhà cũng vô ích, anh không có
năng lực và càng không có dã tâm như ông anh rể, do đó anh chỉ an nhàn
hưởng thụ cuộc sống của một thiếu gia.
Tịch Mộ Thiên nhìn Vinh Phi Lân dò xét: “Sao, dạo này có duyên tao
ngộ à?”
“Duyên tao ngộ?”
Trong đầu Vinh Phi Lân thoáng hiện lên hình ảnh Hạ Tử Khâm đầu
bù tóc rối, lôi thôi lếch thếch không thể tả. Vinh Phi Lân không khỏi phì
cười, nói vẻ hơi nghiêm túc: “Không hẳn là duyên tao ngộ, chẳng qua chỉ là
một con nhóc thú vị thôi!”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày: “Sao, thật sự không định quay về Vinh
Thị à? Bố sức khỏe không được tốt, cậu là con trai độc nhất của nhà họ
Vinh, sớm muộn gì cũng phải tiếp quản, đây là trách nhiệm cậu không trốn
tránh được đâu, mau cân nhắc đến chuyện qua giúp anh một tay đi!”
“Ai nói em không trốn thoát được? Trừ thằng con trai độc nhất của
nhà họ Vinh là em ra, chẳng phải còn có ông con rể là anh sao? Anh thích
kiếm tiền, em thích tiêu tiền, chúng ta ai cũng có sở thích riêng màTịch Mộ