EM ĐỒNG Ý GỌI ANH LÀ CHỒNG - Trang 40

Khi cụm từ “Tổng giám đốc Tịch” vừa bay ra từ miệng Tiểu Dương,

chút hi vọng mong manh cuối cùng của Hạ Tử Khâm tắt ngấm. Nhưng cô
đột nhiên nghĩ ra, tại sao cô lại phải trốn chạy, cô có nợ người đàn ông đó
cái gì đâu, tối đó hai người hoàn toàn tự nguyện, gã đàn ông ấy chắc không
đến nỗi nhỏ nhen như vậy, qua ngần ấy ngày rồi còn gọi cô đến tính nợ.

Vừa nghĩ đến việc bản thân mình đến đây để bàn bạc vấn đề xuất bản,

công ra công, tư ra tư, sợ gì chứ? Tử Khâm ngốc nghếch không hiểu được
rằng, một cuốn tiểu thuyết tình yêu của cô có cần thiết để một Tổng giám
đốc của tập đoàn phải đích thân ra mặt không? Vì vậy Mạch Tử lo lắng
không hề thừa chút nào, đứa trẻ này có lúc ngốc không còn gì để nói.

Hạ Tử Khâm hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ sự rụt rè kì lạ ban

nãy, cô lấy hết dũng khí tỏ vẻ bình thản đi theo Tiểu Dương. Đứng trước hai
cánh cửa gỗ nặng nề, Tiểu Dương khẽ gõ rồi đẩy cửa ra: “Mời cô Hạ!”

Hạ Tử Khâm có hơi đắn đo rồi mới bước vào, vừa bước vào trong,

cánh cửa đã khép lại sau lưng cô. Hạ Tử Khâm giật nảy mình, nói thật lòng
cho dù kí ức mơ hồ, cô cũng còn nhớ rõ người đàn ông đêm hôm đó rất sắc
bén, lạnh lùng, giống hệt như lúc này vậy.

Căn phòng sáng trưng và rất rộng, nội thất bên trong tương đối giản dị

nhưng vẫn toát lên được sự sang trọng. Tịch Mộ Thiên không ngồi ở bàn
làm việc gần cửa sổ mà đang ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài vắt vẻo lên
bàn, miệng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt anh trầm lắng, ánh mắt sâu thẳm
nhìn Hạ Tử Khâm khiến cho cô không khỏi cảm thấy bất an, những ngón
tay bấu chặt vào dây đeo ba lô trên vai, ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn
thẳng vào mắt người đàn ông này, Tử Khâm hiểu rõ người đàn ông này
không phải dễ dây vào. Ánh mắt Tịch Mộ Thiên từ từ dừng lại trên người
Hạ Tử Khâm, ánh mắt chê bai đó lướt qua bộ quần áo trên người cô, cô gái
này thật luộm thuộm, chỉ có điều khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn thuần khiết và
trong sáng, trông vô cùng dễ chịu. Anh dụi tắt điếu thuốc trên tay, mở
miệng nói: “Qua đây!”

“Hơ? Dạ!”

Hạ Tử Khâm bước đến trước mặt Tịch Mộ Thiên rồi cô mới to não

nhận ra sao bản thân mình lại nghe lời anh ta đến thế. Khuôn mặt nhỏ đỏ
bừng lên, đang định lùi ra sau thì đã bị bàn tay cứng như thép nguội của
Tịch Mộ Thiên giữ chặt, Hạ Tử Khâm chỉ cảm thấy trời đất bỗng như quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.