EM ĐỒNG Ý GỌI ANH LÀ CHỒNG - Trang 43

Hạ Tử Khâm còn chưa hiểu rõ chuyện gì, Tịch Mộ Thiên đã quay

người đi ra ngoài. Cả không gian rộng lớn chỉ còn mình cô, Hạ Tử Khâm
ngẩn ra hồi lâu cho đến khi có tiếng gõ cửa cô mới định thần lại. Bước vào
phòng là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, trông bộ dạng chắc là thư kí hay gì
đó, trên tay bê một cái đĩa rất tinh xảo. Nhìn thấy Hạ Tử Khâm ngồi trên
ghế của ông chủ, khuôn mặt cô ta thoáng chút ngạc nhiên, đặt cốc sữa ấm
và đĩa bánh Tiramitsu lên trước mặt Hạ Tử Khâm rồi mỉm cười đi ra ngoài.

Hạ Tử Khâm nhìn đĩa bánh Tiramitsu thơm ngào ngạt, nuốt nước bọt

đánh ực một cái, đột nhiên nhớ ra sáng nay cô còn quên chưa ăn sáng. Thôi
mặc kệ, đồ ăn ngon trước mặt, phải lấp đầy cái bụng đã rồi tính tiếp. Hạ Tử
Khâm nhanh như vũ bão đánh sạch bách đĩa bánh trên bàn, uống cạn hết
cốc sữa rồi mới hài lòng xoa xoa bụng, ợ một cái rất chi thỏa mãn.

Ăn uống no nê rồi cô chợt thấy mắt mình như không mở ra nổi, bởi vì

cô là người có cuộc sống đảo lộn ngày đêm mà, phải dậy sớm như thế này
đúng là một cực hình đối với cô, nhất là trong một ngày ấm áp như thế này.
Hạ Tử Khâm vươn vai, ngáp dài một cái rồi nằm bò ra bàn, chẳng mấy chốc
đã đánh cờ với Chu Công

[1]

rồi.

[1] Chu công: Người thời cổ, chuyên giải mộng, ý là đi ngủ.

Lúc Tịch Mộ Thiên bước vào thì thấy cô nhóc đang ngủ ngon lành,

nói thực lòng tư thế ngủ chẳng đẹp mắt chút nào, miệng há hốc ngáy khe
khẽ, nước miếng nhỏ ra bên mép giống hệt một đứa trẻ con đang ngủ say
nhưng lại khiến cho Tịch Mộ Thiên có cảm giác rất đáng yêu.

Có lẽ con người là như vậy, luôn có một người cho dù họ có làm gì,

như thế nào cũng khiến bạn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Tịch Mộ Thiên cẩn
thận bế cô lên, cô nhóc này ngủ rất say, bị anh bế lên cũng chỉ dụi dụi đầu
vào ngực Tịch Mộ Thiên vài cái rồi lại ngáy khò khò.

Tịch Mộ Thiên bế cô vào gian phòng nghỉ của mình ở bên trong, đặt

cô xuống giường, kéo chăn đắp lên người cho cô. Hạ Tử Khâm xoay người,
ôm lấy cái chăn rồi ngủ say sưa. Mạch Tử từng nói Hạ Tử Khâm là con heo
ham ngủ, cô mà ngủ rồi có mang cô đi bán cũng chẳng bi

Tịch Mộ Thiên đưa tay gạt mấy lọn tóc dính trên mặt cô, khuôn mặt

thanh tú hiện ra. Anh ngắm nghía hồi lâu rồi quay người đi ra ngoài.

Nói thực lòng, lần này chính Tiểu Dương cũng không hiểu Tịch Mộ

Thiên định làm gì, chẳng nhẽ Tổng giám đốc một lần mất vợ này lại bị tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.