ấy, anh ấy đã hứa với tôi điều gì không? Anh ấy giúp tôi giải quyết chuyện
của cô nhi viện Thánh Tâm, khi nào Tịch Mộ Thiên còn sống trên đời sẽ hỗ
trợ cho cô nhi viện Thánh Tâm, các bệnh viện dưới quyền của Tịch Thị
miễn phí chữa trị cho bọn trẻ. Còn cả tấm thẻ Vip không giới hạn nữa chứ,
trong ví tôi bây giờ có tận mấy tấm liền, thế nào? Tôi bán được giá lắm
hả?”
Mặt Vinh Phi Lân hết đỏ lại chuyển qua trắng bệch: “Những thứ ấy
anh cũng có thể cho em được, em lấy anh đi, Hạ Tử Khâm, anh thích em!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên cười lớn, đưa tay đẩy Vinh Phi Lân ra, ánh
mắt sắc bén lướt qua mặt anh ta: “Vinh Phi Lân, cho dù tôi có bán mình, tôi
cũng không bán cho anh đâu! Anh biết tại sao không? Bởi vì anh không
phải Tịch Mộ Thiên, tôi không bì được với chị anh, anh cũng chẳng bì được
với anh rể anh.”
Chỉ đến khi cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Vinh Phi Lân mới nhận
ra mình đã làm hỏng bét mọi việc. Cuối cùng anh vẫn không thể kìm chế
được bản thân. Vinh Phi Lân vô cùng hối hận, tại sao bản thân mình không
ngốc nghếch một chút, sao không làm ngơ được sự thăm dò của Hạ Tử
Khâm, hoặc giả vờ như không hiểu. Đáng tiếc tình cảm mãi mãi chiến
thắng lí trí, anh đang đố kị, đố kị một cách điên cuồng với Tịch Mộ Thiên.
Bởi vì trong ánh mắt mơ hồ của Hạ Tử Khâm, anh nhìn thấy rõ ràng
cô để tâm và thích Tịch Mộ Thiên, hoặc cũng có thể là tình yêu, có khi
chính bản thân cô còn không biết. Những lúc nhắc đến Tịch Mộ Thiên,
trong đáy mắt cô như có một ngọn lửa, sáng lắm, chói mắt lắm, nó khiến
Vinh Phi Lân cảm thấy vô cùng đau đớn.
Ngọn lửa này không còn xa lạ với Vinh Phi Lân, mười năm trước đôi
mắt chị gái anh, lúc nào anh cũng nhìn thấy, thậm chí lúc chị sắp rời xa cõi
đời rồi, ngọn lửa ấy mới từ từ lịm dần. Chút hi vọng cuối cùng của Vinh Phi
Lân tắt ngấm, tình yêu của anh còn chưa bắt đầu đã phải hạ màn. Điều này
khiến anh không cam tâm.
Vinh Phi Lân ngây người hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra, ấn số điện
thoại quen thuộc, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, anh đã nói luôn: “Bố à,
con sẽ về Vinh Thị!”