EM KHÔNG BIẾT - Trang 127

Đâm ra giờ y tá nhỏ cứ thấy kì kì sao đó, một mặt vẫn mê mẩn giọng của

sama, mặt khác lại cứ cảm thấy Đao Kiến Tiếu tổn thương Lục Tri Thu, thứ
tình cảm tuy biết rõ sama là vô tội nhưng trong vô thức lại cứ muốn bày tỏ
sự bất bình thay Lục Tri Thu, cả hai quả thật mâu thuẫn đến nỗi khiến cô
đau đầu khôn xiết... Cảm xúc này, có lẽ chính là cảm giác cùng chung mối
thù, đứng chung chiến tuyến và bất bình thay cho nhau giữa những "chị em"
với nhau chăng QAQ.

Bây giờ cô chẳng dám nhắc đến mấy từ như Đao này, Kiến này, Tiếu này

trước mặt Lục Tri Thu nữa là, càng không cần nhắc đến chuyện lướt weibo
của sama, nghe kịch của anh.

Tiếc rằng, công sức mấy bữa nay cô giả bộ hiền lương thục đức, dè dặt

cố giấu bản chất thật của mình, lại đổ sông đổ biển hết chỉ vì một câu buột
miệng nhất thời, đi nhắc đến tên của Đao Kiến Tiếu trước mặt Lục Tri Thu!
Cô thấp thỏm dùng đuôi mắt khẽ liếc vẻ mặt của Lục Tri Thu, sợ anh sẽ nổi
cơn tam bành hoặc vương nét thương cảm nào đó.

Nào ngờ Lục Tri Thu như không để tâm cái tên mà cô vừa thốt ra, chỉ

khẽ nhướn mày nhìn cô, rồi bâng thơ hỏi: "Ồ?" sau đó cầm cái khay ến
trước tủ, đặt mọi thứ vào lại như cũ.

Y tá nhỏ rụt cổ chờ nghe anh mắng, nhưng đợi mãi, Lục Tri Thu vẫn cứ

đứng đó sắp xếp đồ đạc.

Y tá nhỏ thoáng ngẫm nghĩ, rồi đánh bạo lập lại một lần nữa: "À ừm...

giọng của cậu sinh viên ban nãy có hao hao giống Đao Kiến Tiếu, cả tên
cũng giống nữa."

Lần này Lục Tri Thu chỉ nhả ra hai chữ: "Vậy sao", vẫn không có bất kì

phản ứng đặc biệt nào.

Y tá nhỏ lại đánh bạo thêm chút: "À ừm... bác sĩ Lục, bản thu âm hôm

nhạc hội đó... em nghe rồi. Những lời phía sau em cũng nghe hết rồi." Cô
thoáng dừng lại, muốn từ bóng lưng của Lục Tri Thu đọc ra điều gì đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.