EM KHÔNG BIẾT - Trang 35

Khi Lục Tri Thu mới được điều về ngôi trường này, ký túc xá dành cho

nhân viên vẫn chưa chuẩn bị xong, cho nên anh tạm thời ở trong phòng nghỉ
của bác sĩ trong tòa y tế trường. Nhưng kì lạ là, rõ ràng bây giờ ký túc xá đã
dọn dẹp xong xuôi đâu vào đấy hết rồi, chiếu lý Lục Tri Thu hẳn đã phải
dọn vào đó rồi chứ. Ấy thế mà không biết vì sao anh vẫn tiếp tục ở trong
phòng y tế.

Y tá nhỏ cứ luôn thắc mắc, bác sĩ Lục một mình ở lại phòng y tế giữa

đêm hôm khuya khoắt chẳng lẽ không cô đơn sao? Lẽ nào có ai đó đến bầu
bạn với anh ư?

Thôi kệ, dẫu sao đó cũng chẳng phải chuyện một đứa y tá nhỏ nhoi như

cô đáng phải quan tâm.

Y tá nhỏ thầm phẩy phẩy tay trong lòng, chào tạm biệt Lục Tri Thu xong

bèn cất bước đi về nhà.

Năm giờ sáng, nửa phút sau khi chuông báo thức của điện thoại reo lên,

Tiêu Giản Đào choàng tỉnh khỏi giấc nồng. Nhạc chuông di động của cậu
mấy hôm trước đã đổi sang bài nhạc ED do Moly, người bạn thân trong giới
CV hát cho một vở kịch truyền thanh nguyên tác. Tiếng hát dịu ngọt của
Moly không làm ồn đánh thức các bạn học khác chung phòng ký túc, ngay
cả người bạn nằm ở giường đối diện chẳng qua cũng chỉ trở mình, rồi lại
tiếp tục giấc mơ đẹp.

Vẫn như mọi ngày suốt ba năm qua, sau khi được đánh thức bởi tiếng

chuông báo thức, Tiêu Giản Đào nhanh chóng trở nên tỉnh táo. Cậu không
có thói quen ngủ nướng. Tỉnh táo rồi cậu bèn trở người bước xuống giường,
tay chân khẽ khàng đi rửa ráy mặc quần áo xong xuôi, bèn chuẩn bị rời khỏi
phòng.

Chính ngay lúc này, một thằng bạn như bị tiếng động của cậu đánh thức,

đưa tay dụi mắt rồi mơ mơ màng màng chào: "Cái Kéo Nhỏ, mày tỉnh rồi
à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.