EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 185

Chung Nguyên cầm một chiếc túi ra đưa cho tôi, nói: “Vậy tốt quá, bù

đắp đi.”

Tôi miễn cưỡng cầm túi, mở ra xem có gì trong đó, là một tấm thêu chữ

thập mới mua, bên trên vẽ hình hai con cá nhỏ đang bơi tung tăng trên biển.

Chung Nguyên nhắc tôi: “Cô đã đồng ý là sẽ tặng tôi một món quà thật

to.”

Tôi mở tấm thêu chữ thập đó ra, muốn khóc mà không khóc nổi:

“Nhưng mà cái này quá lớn thì phải?” Lúc trước hắn thích một cái móc điện
thoại, còn cái này rõ ràng là một cái gối!

Chung Nguyên chau mày: “Một chút thành ý cũng không có.”

Tôi không biết phải nói gì, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cũng cắn răng

nói: “Được rồi, được rồi, tôi thêu là được chứ gì, chuyện lúc trước đã hứa
với anh, tất nhiên tôi phải làm. Nhưng tôi chưa từng nghịch qua cái này,
hơn nữa cái này to quá, tôi cũng không biết đến khi nào mới thêu xong.”

Chung Nguyên xua tay, ra vẻ độ lượng: “Không cần vội.”

Vậy là tôi liền ôm lấy tấm gối thêu, dở khóc dở cười rời khỏi phòng

Chung Nguyên.

Tại sao mọi việc lại đến nước này, tôi thực sự không hiểu nổi.

Ngày hôm sau, Chung Nguyên trả tôi chiếc giỏ trống không. Tôi hỏi có

phải hắn đã ăn hết quýt rồi không, nhưng hắn không chịu thừa nhận. Có
không thừa nhận thì tôi cũng biết là hắn đã ăn hết, tên này đã đạo đức giả
lại còn tham ăn!

Buổi chiều mùa hè hơi oi bức. Tiếng ve râm ran tấu lên bài ca quen

thuộc đến mức khiến người ta phải khó chịu. Tôi ngồi dưới gốc cây ngô
đồng, thêu từng mũi từng mũi một. Tấm hình chữ thập này thật khó thêu,
mắt tôi sắp hoa hết lên rồi. Vì thêu sai tôi đã phải gỡ đi gỡ lại mấy lần, hơn
thế gỡ ra còn khổ hơn thêu vào rất nhiều. Tên Chung Nguyên khốn khiếp
kia toàn hành hạ tôi bằng những cách tàn nhẫn như vậy, có lẽ kiếp trước tôi
đã nợ hắn gì đó chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.