EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 236

Hơi thở của Chung Nguyên phả lên cổ tôi khiến tôi thấy cổ mình vừa

ngứa vừa nóng. Tôi khó chịu co người lại.

Song Chung Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế đó, không chịu động đậy.

Tôi hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn. Mắt hắn sáng một cách đáng sợ,
dường như có thể xuyên thủng và làm tan chảy mọi thứ. Tôi không dám
nhìn thẳng vào đôi mắt đó, lại cúi đầu.

“Đầu Gỗ”, Chung Nguyên khe khẽ nói. “Cô chẳng tập trung gì cả.”

Tôi càng cúi đầu thấp hơn, không biết nên đáp lại thế nào.

“Không phải cô đã thích tôi thật rồi chứ?”

Tôi: “…”

Chung Nguyên mỉm cười: “Nếu đúng thế thật, tôi sẽ không để tâm đâu.”

Nỗi buồn bực khó hiểu bỗng dâng lên trong lòng tôi: “Xin thua, anh tự

tin cũng vừa vừa thôi chứ.” Vừa nói tôi vừa giãy giụa để thoát ra khỏi lòng
hắn, sau đó nhặt lấy cây vợt, quay đầu bỏ đi.

Chung Nguyên bước lên chặn tôi lại, suýt tí nữa tôi va vào ngực hắn.

Hắn cúi đầu nhìn tôi: “Giận rồi hả?”

Tôi cúi gằm mặt: “Liệu tôi có dám thế không?”

Chung Nguyên cười: “Cô nói cứ như thể tôi ức hiếp cô lắm ấy.”

Tôi bất mãn: “Anh vốn dĩ luôn ức hiếp tôi mà.”

Chung Nguyên vỗ vỗ vai tôi: “Được rồi, được rồi, tôi chỉ đùa thôi.”

Tôi vẫn cúi đầu, bực bội nói: “Không sao.”

Tôi cũng không hiểu tại sao bỗng dưng mình lại tức giận như vậy, càng

không hiểu tại sao sau khi nghe Chung Nguyên giải thích, lại thấy thất
vọng.

Buổi tối, bốn đứa Nhất, Nhị, Tam, Tứ bọn tôi ngồi tán gẫu trong ký túc

xá. Tôi hỏi họ: “Hai người đang nói chuyện rất bình thường, bỗng một
người tự dưng nổi giận, vì sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.