EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 251

Tôi không thể tin nổi vào tai mình nữa. Anh ấy biết rồi sao? Làm thế

nào bây giờ?

Chung Nguyên hôn nhẹ lên trán tôi, mỉm cười nói: “Đừng nhìn anh với

ánh mắt như thế, anh đương nhiên có thể cảm nhận được điều đó…”

Tôi vô cùng bối rối, mặt bỗng nóng rực. Không biết phải làm thế nào,

tôi đành đẩy hắn ra và bỏ chạy. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại phải bỏ
chạy. Trong đầu tôi lúc này, mọi thứ cứ rối tung cả lên. Tôi không thể đối
diện với hắn, không thể đối diện với con người tinh ranh hơn cả loài cáo đó.

Chẳng bao lâu, Chung Nguyên đã đạp xe đuổi kịp tôi. Giọng nói thân

thuộc như đang cười của hắn bỗng vang lên bên tai tôi: “Đầu Gỗ, liệu em có
thể chạy nhanh hơn xe đạp được không?”

Tôi nghiêng đầu liếc nhìn Chung Nguyên. Hắn đang cười với vẻ rất đắc

ý. Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy bộ dạng đó, lửa giận trong tôi lại bùng
cháy. Lúc này, cơn tức giận đã che khuất cả lý trí, thế nên, tôi co cẳng đạp
vào phần dưới của chiếc xe.

Vì khoảng cách rất gần nên Chung Nguyên cũng nghiêng người theo

hướng xe đổ. Nhưng đáng tiếc, chân hắn dài nên hắn đã kịp chống chân
xuống đất, giữ thăng bằng.

Chỗ tôi đứng rất gần ký túc xá của tôi. Vì thế, nhân cơ hội này, tôi ba

chân bốn cẳng lao về phòng. Đằng sau hình như có người đang gọi tôi,
nhưng tôi không quan tâm, đầu óc tôi lúc này đã rối tung lên, không còn
suy nghĩ được gì nữa.

Tôi lén lút lẻn vào phòng như một tên trộm, sau đó ngồi lên ghế thở hổn

hển.

Bọn Nhất, Nhị, Tứ hù tôi sợ hết hồn, sau đó nhất loạt nhìn tôi. Tôi xua

xua tay trước mặt họ, có ý muốn nói là tôi không sao cả. Sau đó, tôi nằm
nhoài ra bàn, nghĩ lại cảnh tượng vừa diễn ra.

Trong đầu tôi chỉ xuất hiện hình ảnh một nụ hôn dài và ngọt ngào đến đê

mê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.