EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 297

Thấy tôi không đáp lại, Chung Nguyên đột nhiên nâng cằm tôi lên, bắt

tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nhìn tôi chằm chằm: “Nói, cuối cùng em
có đồng ý cưới anh hay không?”

“Em… Hức, đồng ý, em đồng ý…”

Chung Nguyên không chịu buông tha: “Em đồng ý cái gì?”

Tôi đành đáp lại: “Đồng ý gả cho anh.”

Cứ nghĩ rằng làm vậy, Chung Nguyên sẽ tha cho tôi. Ai dè, anh lại ép

môi lên môi tôi, ra sức hôn.

Tôi khóc dở mếu dở. Chung Nguyên này, anh cầu hôn em thế này sao?

Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy hơi ấm ức, liền cắn anh một cái. Kết quả,
Chung Nguyên càng bị kích động, hôn đến mức lưỡi tôi như tê liệt, không
còn có cảm giác gì nữa.

Sau khi thỏa cơn thèm khát, Chung Nguyên buông tôi ra, nhưng miệng

anh vẫn mơn trớn trên tai tôi, thì thầm: “Xin lỗi em nhưng anh không chờ
thêm được nữa… Sau này anh sẽ đền cho em bằng một màn cầu hôn thật
lãng mạn.”

Hu hu... Đính hôn trước rồi mới cầu hôn, Chung Nguyên à, chỉ có anh

mới làm chuyện ngược đời như thế này.

Vì tối qua chơi nhiều nên khá mệt, tôi và Chung Nguyên quyết định về

ký túc xá nghỉ ngơi một ngày.

Cứ nghĩ Chung Nguyên không gây ra chuyện gì đêm qua, song khi quay

trở về ký túc xá, tôi mới phát hiện ra chuyện anh đã làm với mình.

Hôm nay là ngày nghỉ Tết Nguyên Đán đầu tiên. Lão Đại và Tứ cô

nương đã về nhà, trong phòng chỉ còn có tôi và Tiểu Nhị. Vừa vào phòng,
Tiểu Nhị đã nhìn tôi cười mờ ám, khiến tôi nổi hết cả da gà.

Nhớ đến chiếc nhẫn đính hôn đeo trên tay, tôi chột dạ hỏi: “Sao… sao

thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.