EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 31

Đáng tiếc, tôi vừa tăng tốc, Chung Nguyên liền không bỏ lỡ cơ hội. Hắn

đã ngồi ngay phía sau tôi từ lúc nào, lại còn cười hềnh hệch, chế nhạo tôi:
“Đầu Gỗ sư muội, cô đang chơi trò gì trước mặt tôi đấy, có bao giờ thắng
không?”

Tôi vừa dốc sức đạp xe vừa thầm khóc trong lòng.

Tôi chỉ sợ anh không trả nổ i món nợ này thôi!

Đi được một đoạn ngắn, cánh tay của Chung Nguyên bỗng thò ra từ sau

lưng tôi. Tôi giật mình hỏi: “Anh… anh định làm gì thế?”

Chung Nguyên không nói gì, người hắn nghiêng về phía trước, áp sát

vào lưng tôi. Tôi có thể cảm thấy được hơi ấm từ ngực hắn. Tôi đang định
nói thì phát hiện trước mặt mình là một chiếc điện thoại, còn cánh tay cầm
chiếc điện thoại đó chính là của Chung Nguyên.

Lúc này, giọng nói cười cợt của hắn vọng lại từ phía sau: “Đầu Gỗ sư

muội, nào, cười một cái đi.”

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy “tách” một tiếng, tên Chung

Nguyên này đã chụp trộm tôi.

Chung Nguyên thu tay. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười hả hê của hắn.

Hắn vừa cười vừa nói: “Đầu Gỗ sư muội, nét mặt cô lúc đó hay ho lắm!”

Tôi vừa xấu hổ vừa bực mình, nhưng lại không thể làm gì được, đành

phải cắm đầu đạp xe trong tiếng cười của hắn… Ông trời ơi, tại sao số tôi
lại khổ thế này!…

Chung Nguyên ngắm nghía bức ảnh hắn chụp một lúc, rồi lại tiếp tục

đưa điện thoại lên trước mặt tôi. Khi nhìn thấy khuôn mặt khó coi hơn cả
lúc mếu máo của mình, tôi hoàn toàn chán nản.

Chung Nguyên, ta phải liều mạng với ngươi!

Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ rất oanh liệt. Vậy là tôi nhắm

mắt, bỏ hai tay, buông hai chân. Chiếc xe đạp không được điều khiển,
nghiêng ngả rồi đổ xuống đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.