EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 314

Nguyên kiên nhẫn phát kẹo cho chúng, sau đó cất nửa gói kẹo kia đi, vẫy
vẫy tay nói: “Nào, giúp anh chuyển đồ.” Vừa nói anh vừa mở cốp xe. Bọn
nhóc ào ào xông tới, nô nức khuân hành lý vào sân nhà tôi.

Tiểu Bảo Trụ ôm một chiếc va li lớn, đến giữa sân, cậu nhóc bỗng hỏi

lớn: “Anh Nguyên Tử, đặt cái này ở đâu?”

Chung Nguyên đi vào trong sân, đặt nửa gói kẹo còn lại lên chiếc bàn

dưới cây ngô đồng, nói: “Cứ để ở dưới gốc cây ngô đồng cho anh, sau khi
chuyển đồ đạc xong thì cầm nốt nửa gói kẹo này đi, mấy hộp sôcôla cũng
cho các em hết, cầm lấy mà ăn, nhưng không được tranh nhau đâu đấy.”

Đám nhóc vâng vâng dạ dạ, rồi rối rít chạy ra chạy vào.

Tôi dụi mắt, véo má, hình như… tôi không nằm mơ?

Chung Nguyên đứng dưới gốc cây ngô đồng, sau đó quay người lại nhìn

tôi, cười nói: “Đầu Gỗ, lại đây đi.”

Tôi như bị thôi miên, chầm chậm tiến về phía anh.

Chung Nguyên kéo lấy tay tôi, quay đầu lại nói với Tiểu Bảo Trụ:

“Chuyển đồ xong thì đóng cửa lại cho anh.” Sau đó, anh lôi tôi vào nhà.

Vừa vào trong, Chung Nguyên đã ép tôi vào tường, hôn lấy hôn để.

Chung Nguyên ngậm chặt lấy môi tôi, như thể muốn cắt đứt lưỡi tôi.

Tôi bị bộ dạng này của anh làm cho sợ hãi, không dám nhúc nhích, chỉ tựa
sát vào cánh cửa sau lưng.

Chung Nguyên ép chặt lấy người tôi đến mức tôi tưởng như sắp ngộp

thở, đầu óc quay cuồng. Lưỡi anh lại quấn vào lưỡi tôi, đùa giỡn không
ngừng. Tôi ngẩng đầu cố tìm mọi cách để thở.

Hôm nay Chung Nguyên vô cùng hoang dại, tôi hoàn toàn không có

cách nào để chống cự.

Để không bị hôn cho đến chết, tôi chỉ còn cách cắn vào miệng Chung

Nguyên một phát. Đến khi miệng rỉ máu đỏ, Chung Nguyên mới buông tôi
ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.