EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 313

Tâm trạng Chung Nguyên lúc này không được vui, tôi khe khẽ cọ vào

lòng anh, thì thầm: “Chuyện đó… sớm muộn gì cũng có ngày anh được
chạm vào mà.” Nói xong, tôi cúi đầu, không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng
bừng.

Chung Nguyên bỗng ôm lấy eo tôi, kéo tôi đứng sát người anh. Anh cọ

cằm vào gáy tôi, phả hơi thở ấm áp vào tai tôi rồi nói: “Đầu Gỗ, tốt nhất là
em nên cưới anh sớm.”

Trời, đây là xe buýt, anh có thể chú ý đến những người xung quanh một

chút được không?

Song chẳng mấy chốc, tôi đã không còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện

này nữa, vì cảm thấy có gì đó cưng cứng ở dưới mông mình, nó lại còn
không ngừng phun ra hơi nóng. Đợi đến khi biết được nó là gì, tôi…

Tôi như rơi vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, mông bị ngọn

lửa tam muội thiêu đốt, đau nhức đến mức mất hết mọi cảm giác.

Chớp mắt đã đến Ba mươi Tết.

Cha tôi đã đi chợ từ sớm. Vì là phiên chợ cuối cùng của năm nên dù đã

sắm sửa hòm hòm, mọi người vẫn đi chợ để cảm nhận không khí ngày Tết.

Tôi ngồi trong vườn, ngán ngẩm đốt những quả đại địa hồng mà cha

mua về. Đó là một loại pháo nhỏ, loại to hơn chút tôi không dám chơi.

Bên ngoài cửa bỗng có tiếng trẻ con ầm ĩ reo hò. Chúng cứ ríu rít gọi tên

“anh Nguyên Tử” gì đó… Đợi chút, anh Nguyên Tử? Là Chung Nguyên?

Mặc dù biết chuyện đó không thể xảy ra, nhưng tôi vẫn hồi hộp chạy ra

cửa, sau đó đứng ngây người…

Tôi nhìn thấy Chung Nguyên đang cười toe toét, xách theo một túi kẹo,

gặp đứa trẻ con nào cũng dúi vào tay vài cái. Phía sau Chung Nguyên là
chiếc xe thể thao màu đen, có khoảng bảy tám đứa con nít đang bâu lấy
xung quanh. Tôi đoán bọn trẻ nhà hàng xóm cũng có mặt ở đó. Bọn nhóc có
vẻ rất phấn khích, kéo áo Chung Nguyên thi nhau la hét: “Anh Chung
Nguyên, em nhớ anh lắm!”, “Anh Nguyên Tử, cho em thêm ít nữa.” Chung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.