EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 338

Sử Tịnh tò mò, hết nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn Chung Nguyên, cuối

cùng hỏi tôi: “Cô giáo, hai người vừa làm gì vậy?”

“Cô… à…” Tôi ngại đến nỗi không biết nói gì, nhìn ngó khắp nơi mà

không biết trả lời thế nào.

Chung Nguyên không lo lắng gì, bình thản đáp: “Không nhìn thấy sao,

đang xem ti vi.” Nói xong, anh chỉ vào màn hình ti vi. Đã hết phim, bây giờ
đang phát đến bài hát cuối phim.

Tôi hơi ấm ức, rõ ràng người bất hạnh là tôi, tại sao tôi lại chột dạ như

vậy chứ?

Nghe thấy Chung Nguyên nói như vậy, Sử Tịnh liền cầm lấy vỏ đĩa

phim lên xem. Sử Vân Hoành mở hộp đĩa ra, xem một lượt rồi nhìn hai
chúng tôi cười tinh quái: “Bộ phim này chị xem rồi, không thích hợp cho
trẻ con xem.”

Lúc này tôi chỉ mong có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống, đúng là không

còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.

Chung Nguyên thì chẳng nghĩ ngợi nhiều, quay sang Sử Vân Hoành hỏi:

“Sao cậu lại tới đây?”

Sử Vân Hoành lập tức đứng dậy, ôm lấy đầu, ra vẻ ấm ức, khổ sở đáp:

“Sao cậu lại tới đây ư? Phí lời. Tớ không trở về, thì chẳng lẽ phải ngồi chờ
chết đói ở bên đó sao? Cậu chưa nhìn thấy những thứ mà người Anh ăn đâu,
nếu mà nhìn thấy, đảm bảo cậu sẽ chạy mất dép. Tớ là một cô gái Á Đông
truyền thống, thế mà họ cho tớ ăn cái gì, ngày đầu tiên, thịt bò bít tết,
sandwich, hamburger, ngày thứ hai, thịt bò bít tết, sandwich, hamburger,
ngày thứ ba, thịt bò bít tết, sandwich, hamburger, tớ nói với Lawrence có
thể cho tớ ăn cái khác được không, kết quả là hôm sau vợ ông ta đích thân
xuống bếp, lấy khoai tây, cải thảo, thịt bò xào với nhau, sau đó rán hai quả
trứng ốp lết đưa cho tớ, còn gọi bằng một cái tên rất hay và nói đây là
những thứ người Trung Quốc thích ăn, cuối cùng tớ ngồi nhìn khay thức ăn
đó khóc cả một buổi tối!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.