EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 339

Sử Vân Hoành nói đến đoạn cảm động nhất, còn rơi lệ. Tôi xúc động

tiến đến ôm cô ta, thực sự không phải ai cũng có đủ dũng khí để ăn đĩa thức
ăn đó.

Mặt Chung Nguyên lại không hề biến sắc: “Không phải vẫn có nhà hàng

Trung Quốc đó thôi, sao cậu ngốc thế?”

“Đừng nhắc đến nhà hàng Trung Quốc với tớ.” Sử Vân Hoành gồng hai

cánh tay như thể lấy thêm sức lực để nói: “Ở Anh muốn mua một cái bánh
chính hiệu của Trung Quốc còn khó hơn bắc thang lên trời! Những món ăn
trong nhà hàng Trung Quốc cậu đoán xem là gì? Sườn xào chua ngọt! Khó
khăn lắm tớ mới tìm được một nơi nấu canh cá, kết quả là canh cá ngọt!”
Nói đến đây cô ta bước đến trước mặt Chung Nguyên, rồi kéo áo anh, vừa
kéo vừa giả bộ khóc lóc thảm thiết: “Cậu có thể hiểu được cảm giác tốn cả
một buổi chiều chỉ tìm thấy một nhà hàng bán canh cá ngọt không… a... a...
a...”

Chung Nguyên lạnh lùng gạt tay Vân Hoành ra, chỉnh lại quần áo nói:

“Vậy vấn đề sau cùng, sao cậu lại đến nhà tớ?”

Sử Vân Hoành đứng thẳng dậy đáp: “Chú Chung đưa tớ chìa khóa căn

hộ của cậu, chú bảo lúc nào tớ cũng có thể đến đây.”

Nghe thấy vậy, mặt Chung Nguyên bỗng trông rất khó coi: “Chắc ông

ấy đưa cho cậu chìa khóa khác, sao cậu còn đánh riêng khóa này.”

Vân Hoành ngồi ngay ngắn trên ghế, xoa đầu Sử Tịnh khiến nó có vẻ

không vui. Sử Vân Hoành đắc ý nói: “Bởi vì chỉ có ở đây mới không bị họ
phát hiện…”

Chung Nguyên nhăn mặt: “Cậu trốn về nước?”

“Tớ… Chỉ là tạm thời tớ chưa nói với bố mẹ mà thôi, không thể tính là

trốn.”

Chung Nguyên: “Cậu đến cũng được, nhưng sao lại lôi cả Sử Tịnh đến

cùng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.