EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 340

Sử Vân Hoành véo má Sử Tịnh rồi nói: “Tiểu Tịnh ngày ngày bị bọn họ

bắt học đủ các lớp bổ trợ, tớ làm như vậy là cứu em trai mình thoát khỏi bể
khổ, phải không Tiểu Tịnh?”

Sử Tịnh nghe thấy thì gật đầu ra hiệu đồng ý.

Sử Vân Hoành không chỉ trốn về nước mà còn dám lén dẫn Sử Tịnh đến

đây, tôi cảm thấy việc này có chút vấn đề.

Chung Nguyên vuốt cằm nói: “Vậy bây giờ hai người có thể đi được

rồi.”

Nghe thấy Chung Nguyên nói vậy, Sử Vân Hoành mở to mắt, ra vẻ vô

cùng đau khổ: “Đi? Đi đâu?”

Chung Nguyên không thèm để ý đến ánh mắt đau khổ, thống thiết đó,

chỉ lạnh lùng đáp lại: “Cậu đến từ đâu thì trở về đấy, đưa Tiểu Tịnh về nhà,
tránh để hai bác lo lắng.”

“A... a... a...” Sử Vân Hoành bỗng ôm chặt lấy Sử Tịnh, làm ra bộ khóc

lóc thảm thiết: “Tiểu Tịnh, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chung Nguyên,
cậu thật không có lương tâm, lẽ nào cậu nhẫn tâm nhìn tớ có nhà không thể
về, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ sao? Tuy bọn tớ phá hỏng chuyện tốt của
cậu, nhưng bọn tớ cũng đã giả vờ như không thấy gì hết, đúng không???
Đúng không em trai ngoan, chúng ta không nhìn thấy gì cả. Đến đây, chị
đưa em về phòng.” Nói xong, Sử Vân Hoành liền dẫn Sử Tịnh đi về phía
phòng ngủ.

“Về đi!” Chung Nguyên chỉ về phía cửa nói: “Cửa ra ở kia cơ mà.”

Sử Vân Hoành thấy tình hình như vậy, mặt biến sắc, cau mày chống hai

tay vào hông, trừng mắt nhìn Chung Nguyên: “Hay cho cậu Chung Nguyên,
hôm nay cậu nhất định bắt tớ phải dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề mới
được sao?”

Sử Vân Hoành nói xong, bỏ lại Sử Tịnh ở phía sau, xông về phía Chung

Nguyên, xem ra định nhảy lên người anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.