EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 369

“Hức, em vẫn thấy anh nghĩ nhiều quá.”

Chung Nguyên: “Ừ, anh nghĩ nhiều đấy.”

Tôi: “…”

Có một số người rất cố chấp. Kiểu câu mà họ thường nói: “Tao như thế

đó, mày làm gì được tao”, hoặc: “Tao không trả tiền đấy, mày làm gì được
tao”, hay như Chung Nguyên bây giờ chẳng hạn: Anh nghĩ nhiều đấy, anh
thừa nhận, em làm gì được anh…

Thôi được, tôi thừa nhận, mấu chốt của vấn đề là ở chỗ tôi chẳng thể

làm gì anh…

Thấy tôi im lặng, Chung Nguyên liền nói: “Nếu em không đồng ý với

anh, anh sẽ lột quần áo của em.”

Tôi: “…”

Em sai rồi, Chung Nguyên. Anh không phải kẻ cố chấp mà là lưu manh

đích thực.

Vậy là công việc gia sư béo bở của tôi đã bị tên lưu manh Chung

Nguyên kia phá đám. Thực ra, tôi chẳng lưu luyến gì Sử Tịnh, dù sao thì
hai chúng tôi cũng chưa thân thiết đến mức sống chết có nhau. Chỉ có điều
lý do để tôi bỏ việc thật chẳng còn gì để nói. Tôi không thể tưởng tượng
được, Chung Nguyên lại ghen với một đứa bé chín tuổi. Với mức độ ghen
như thế này của Chung Nguyên thì sau này tôi có muốn nuôi mèo cũng phải
suy nghĩ đến giới tính của nó mất.

Đương nhiên, dù Chung Nguyên thích áp đặt nhưng cũng rất biết quan

tâm đến người khác. Vì cuối cùng, tôi vẫn nhận được trợ cấp thất nghiệp từ
anh. Về việc trợ cấp thế nào, Chung Nguyên lan man một hồi, sau đó nhìn
tôi cười khêu gợi rồi hỏi có muốn anh hiến thân không…

Tôi vừa vuốt mồ hôi, vừa gượng cười: “Gì thế, tiền mặt là được rồi…”

Buổi sáng cuối tuần, tôi vừa ngâm nga hát vừa quét phòng, lòng thấy vui

vẻ đến kỳ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.