EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 389

Chương 61

Sức mạnh của tình yêu

Ăn trưa xong đầu tôi cứ ong ong, tôi về phòng ngủ một giấc dài. Chỉ khi

nghe tiếng sấm nổ ngoài trời tôi mới choàng tỉnh dậy. Ông trời đúng là đùa
dai, hết mưa nhỏ lại mưa vừa, hết mưa vừa lại đến sấm chớp bão bùng, cứ
thay đổi như chong chóng.

Tôi mò điện thoại xem giờ, đã tám giờ tối, lẽ nào những người thất tình

đều buồn ngủ vậy sao?

Trong phòng không bật đèn, lúc bị chớp chiếu sáng như ban ngày, lúc

chìm vào bóng tối, lại thêm tiếng sấm đùng đoàng, cảnh tượng khi ấy thật
đáng sợ.

Bất chợt tôi lại nhớ đến Chung Nguyên, nhớ buổi tối hôm cắm trại, nhớ

tiếng sấm đùng đoàng hôm ấy, nhớ cả tờ di chúc của tôi. Dưới ánh sáng
trắng của chiếc đèn bàn, khóe miệng anh cong lên, giờ nghĩ lại, sao mà
quyến rũ đến vậy. Còn kỳ nghỉ hè năm thứ nhất, buổi tối hôm đó cũng mưa
giông chớp giật, anh mặc một bộ đồ trắng, đứng ở góc phòng khách, đêm
đến tôi đi vệ sinh ngang qua phòng khách bị anh dọa cho sợ gần chết.

Kỷ niệm là một thứ rất đáng sợ, bạn có thể dễ dàng có được nó, nhưng

không dễ gì vứt bỏ nó, hơn nữa bất cứ khi nào nó cũng có thể nhắc bạn nhớ
về những người, những việc mà bạn muốn quên đi.

Cùng với tiếng sấm chớp đùng đoàng, hình như tôi nghe thấy một âm

thanh tưởng tượng, tiếng cười của Chung Nguyên cứ như văng vẳng bên tai
tôi, khe khẽ, vui vẻ, nũng nịu… giống như một con dao, từng nhát từng
nhát cứa vào trái tim tôi.

Tôi lục sim điện thoại, để trên điện thoại hồi lâu, cuối cùng không lắp

vào mà ôm điện thoại bật khóc.

Vì sao em lại nhớ anh đến vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.